Vân Tàng đang định hỏi tiếp thì người đàn ông kiếm tu bên cạnh chợt cất lời: “Nghe nói học viên Thần Viện đều rất yêu nghiệt, hôm nay gặp Diệp công tử, tại hạ muốn được lĩnh giáo hai chiêu, không biết Diệp công tử có sẵn lòng chỉ bảo không?”
Khiêu chiến!
Diệp Quân nhìn người đàn ông kiếm tu, cười nói: “Chắc là không cần thiết đâu nhỉ?”
Người đàn ông kiếm tu nhướn mày, tỏ vẻ không vui: “Diệp công tử coi thường ta sao?”
Diệp Quân nhíu mày, đang định đáp lời thì Vân Tàng chợt nói: “Cố Trần huynh, đâu cần thiết phải thế”.
Người đàn ông kiếm tu tên Cố Trần nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nghe nói học viên Thần Viện đều rất nghịch thiên, ta muốn tìm hiểu xem có phải thật sự nghịch thiên như thế không”.
Gã luôn rất khinh thường học viên Thần Viện.
Vì trước đây khi gã đến học viện Thần, mục tiêu của hắn chính là Thần Viện, nhưng học viện Thần chỉ cho hắn làm học viên nội viện.
Điều này khiến gã luôn nghi ngờ.
Học viên Thần Viện thật sự mạnh đến thế sao?
Nghe thấy lời của Cố Trần, Vân Tàng sa sầm mặt, cũng không khuyên nữa, vì hắn ta biết đã nói đến mức này rồi, nếu còn khuyên sẽ đắc tội người khác.
Diệp Quân cười nói với Cố Trần: “Nhất định phải giao thủ à?”
Cố Trần nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Đúng thế”.
Diệp Quân gật đầu: “Có thể bắt đầu rồi chứ?”
Cố Trần mở lòng bàn tay, một thanh kiếm xuất hiện trong tay gã: “Có thể rồi”.
Diệp Quân đột nhiên rút kiếm.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng chéo!
Mười lần chồng chéo nghìn tia kiếm!
Vào khoảnh khắc kiếm chém ra, con ngươi Cố Trần chợt co lại, theo bản năng nâng kiếm lên đỡ.
Ầm!
Trong nháy mắt, Cố Trần đã bị đánh bay xa chục nghìn trượng, vừa dừng lại, thân thể gã đã vỡ vụn, chỉ còn lại linh hồn, cùng lúc đó, một thanh kiếm đã chĩa thẳng vào giữa chân mày của gã.
Thua trận.
Cố Trần nhìn Diệp Quân, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô gái bên cạnh cũng tràn đầy nỗi khiếp sợ, cô ta biết thực lực của Cố Trần, hiếm có đối thủ trong cảnh giới Đế Quân.