Thanh Khưu nhìn Diệp Quân: “Chúng ta nói chuyện một chút”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Thanh Khưu dẫn Diệp Quân đi về phía xa.
Tần Quan nhìn hai người không nói gì.
Đi được một lúc, Diệp Quân đang định nói, Thanh Khưu bỗng ho một tiếng, ngay sau đó một vệt máu chảy ra từ khóe miệng bà ấy.
Thấy thế Diệp Quân biến sắc: “Cô cô…”
Thanh Khưu mỉm cười: “Không chết được đâu”.
Diệp Quân run giọng nói: “Chuyện này…”
Hắn cứ nghĩ là Thanh Khưu thắng rồi nhưng giờ xem ra hình như không phải như thế.
Thanh Khưu bỗng nắm lấy cánh tay Diệp Quân, sau đó nói: “Đỡ cô cô một chút”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Phải nói là lúc này cả người Diệp Quân cứng đờ.
Vì nhìn bề ngoài thì vị cô cô này quả thật rất yếu, hơn nữa không phải là suy yếu bình thường.
Bị thương nặng vậy sao?
Tông chủ Quá Khứ Tông đó mạnh đến thế à?
Diệp Quân do dự, sau đó hỏi: “Cô cô, tông chủ Quá Khứ Tông đó…”
Thanh Khưu thấp giọng thở dài, vẻ mặt tối sầm: “Cô ta mạnh lắm, cô cô không phải là đối thủ”.
Diệp Quân: “…”
Thanh Khưu nhìn Diệp Quân, hơi lo lắng nói: “Con không chê cô cô yếu ớt đó chứ?”
Diệp Quân cười khổ: “Sao lại chê chứ… Cô cô đừng nói mấy lời này, con…”
Thanh Khưu mỉm cười: “Cô cô đùa thôi”.
Diệp Quân gật đầu, tâm trạng nặng nề.
Đầu tiên là Ác Đạo, sau đó là cô gái áo bào trắng này.
Áp lực lại lớn hơn rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!