Họ chính là kỵ binh Cổ Long.
Sự xuất hiện của họ khiến các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả biến sắc, trông nặng nề vô cùng.
Bởi những kỵ binh này thuộc về truyền thuyết!
Họ không đến từ Quá Khứ Tông mà từ Cổ Long tộc trong truyền thuyết. Tuy không thuộc một trong bốn Cổ tộc Tuế Nguyệt nhưng sức mạnh cũng không hề thua kém gì.
Ngược lại, lai lịch của họ còn sâu xa hơn bốn tộc kia.
Kỵ binh Cổ Long từng được xem là những chiến binh đứng đầu Tuế Nguyệt trường hà, tức đứng đầu suốt mọi thời đại trong trăm tỉ năm qua.
Khi ấy còn có một câu nói được lưu truyền trong Tuế Nguyệt trường hà: Kỵ binh Cổ Long không quá hàng trăm, vượt qua thì sẽ vô địch.
Sở dĩ số lượng họ ít ỏi đến vậy là vì ngựa Cổ Long họ cưỡi là yêu vật hiếm thấy, quá trình đào tạo cũng rất khó khăn.
Chúng nó còn hiếm hơn cả Ác Long của Cổ tộc, đương nhiên cũng mạnh hơn.
Nhưng không biết vì sao mà tộc Cổ Long này dần biến mất trong Tuế Nguyệt trường hà.
Không ai ngờ rằng họ lại đầu quân vào Quá Khứ Tông, số lượng lại còn lên đến ba trăm.
Ba trăm kỵ binh Cổ Long.
Nếu đồng thời xông lên thì ai cản nổi?
Hàn Lăng nhìn người phụ nữ váy xanh bên kia với vẻ khiêu khích.
Muốn so tài với nhau ư?
Quá Khứ Tông chưa từng thua ai!
Người phụ nữ váy xanh thấy vậy chỉ mỉm cười, khẽ gọi: “Bạch”.
Tiểu Bạch xuất hiện từ trong cơ thể Diệp Quân, bay đến trước mặt bà ấy.
Chỉ thấy người phụ nữ ghé vào tai nó thì thầm điều gì làm hai mắt Tiểu Bạch mở to rồi gật đầu. Nó chuyển hướng sang nhìn Hàn Lăng, đưa móng lên quơ quơ rồi hé mồm, phát ra một thứ sóng âm bí ẩn lan tràn bốn phía.
Hàn Lăng nhíu mày, không hiểu nó đang làm gì.
Bỗng đồng tử bà ta rụt lại khi cảm nhận được gì đó.
Uỳnh uỳnh...
Một luồng khí tức đáng sợ dồn dập ùa đến từ khắp nơi trong thiên địa như thủy triều dào dạt.
Hàn Lăng quắc mắt trừng Tiểu Bạch: “Thiên Đạo!"
Thiên Đạo ư?
Tiểu Bạch đúng là đã gọi Thiên Đạo, nhưng không phải Thiên Đạo thường mà là Thiên Đạo trong Tuế Nguyệt trường hà.
Có vô số thời đại tồn tại trong dòng sông mênh mông này, mỗi một thời đại đều có thiên kiêu hùng mạnh.