Cô bé vô thức xoa mông mình…
Lúc này mắt Nhị Nha bỗng lóe sáng: “Có rồi”.
Tiểu Bạch vội nhìn Nhị Nha, Nhị Nha chớp mắt: “Ta có cách rồi”.
Nói rồi cô bé mở lòng bàn tay ra, một dòng máu bay vào tay cô bé, cô bé lau bên khóe miệng mình, sau đó lại lau khóe miệng Tiểu Bạch, cuối cùng lại vò rối tóc mình, còn làm rách quần áo của mình…
Bây giờ cô bé trông có vẻ như vừa trải qua vài trăm trận chiến.
Làm xong Nhị Nha cất kẹo hồ lô đen, sau đó nhéo khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Bạch: “Đừng cười, chịu khổ một chút”.
Tiểu Bạch: “…”
Không lâu sau, Nhị Nha lao về trước, lớn giọng nói: “Cháu trai, ta đến đây”.
…
Diệp Quân đang bị đánh hội đồng ở đằng xa nghe thấy giọng nói này như thể nghe được âm thanh thiên nhiên, cực kỳ vui mừng.
Nhị Nha đến rồi.
Diệp Quân xoay người lại nhìn, chỉ thấy Nhị Nha dẫn theo Tiểu Bạch chạy đến, lúc nhìn thấy dáng vẻ của Nhị Nha, hắn sửng sốt.
Nhị Nha và Tiểu Bạch đã chịu không ít khổ.
Sau khi lao đến, Nhị Nha không hề nhiều lời, một quyền đánh vào con vượn khổng lồ đó.
Thấy Nhị Nha đánh một quyền đến, con vượn khổng lồ đó nổi giận, một đứa nhóc mà cũng dám ra tay với mình?
Trong lúc tức giận, nó đã đấm một quyền đánh trả lại Nhị Nha.
Nhị Nha thật sự quá nhỏ bé như một hạt cát khi đứng trước mặt con vượn khổng lồ này.
Thế nhưng khi nắm đấm của Nhị Nha đánh tới…
Rầm!
Con vượn khổng lồ đó bị nắm đấm của Nhị Nha đánh cho văng ra xa.
Là văng ra xa chứ không phải lùi về sau.
Mình không đỡ được đòn tấn công của cô bé này ư?
Sao có thể chứ?