Ông ta đột nhiên hiểu ra, người trước mặt là thiếu chủ, đầu óc có thể ngu ngốc hơn ông ta sao?
Là thuộc hạ, điều quan trọng nhất là phải hiểu chừng mực.
Diệp Thanh Thanh nhìn về phía Diệp Quân, tay trái luôn cầm kiếm, trên bao kiếm tích tụ sức mạnh mạnh mẽ, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Ở phía xa, tộc trưởng Quỷ tộc nhìn Diệp Quân nói: “Được, Du Quy, chơi cùng Diệp công tử đi!”
“Tuân mệnh!”
Thời không bên cạnh tộc trưởng Quỷ tộc mở ra, một chàng trai trẻ bước ra.
Chàng trai nhìn Diệp Quân, cười nói: “Để ta xem thiên tài của thế giới bên ngoài thế nào!”
Nghe vậy, tộc trưởng Quỷ tộc nhíu mày, ông ta nhìn Du Quy, không nói gì.
Diệp Quân nhìn Du Quy: “Xin chỉ giáo!”
Du Quy mỉm cười, tay phải nắm thành quyền, trong chốc láy, vô số quyền ý đỏ máu từ mọi phía phóng tới, những quyền ý này hóa thành một cái lồng giam Diệp Quân bên trong.
Cùng lúc đó, cơ thể Diệp Quân trở nên hư ảo.
Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo!
Vừa xuất kiếm…
Bùm!
Vô số quyền ý bị phá vỡ, một thanh kiếm phóng về phía Du Quy.
Sắc mặt Du Quy lập tức thay đổi, gã không ngờ kiếm tu trước mặt lại có thể dễ dàng phá vỡ lồng giam quyền ý của mình.
Lúc gã đang kinh ngạc, kiếm của Diệp Quân đã phóng tới.
Lúc này, Du Quy cảm nhận được luồng khí tức chết chóc.
Du Quy không dám kinh thường, tay phải nắm chặt lại, tung quyền về phía trước.
Gã lựa chọn đối đầu trực diện với kiếm của Diệp Quân.
Bùm!
Quyền của Du Quy lại bị phá vỡ, cả người bay ra ngoài, cùng lúc đó, một đạo kiếm quang xẹt qua.
Xẹt!
Thời không giống như một tờ giấy, kiếm quang lướt qua nơi nào, nơi đó lập tức bị xé rách, chớp mắt đã phóng tới trước mặt Du Quy.
Thấy vậy, đồng tử của Du Quy co rút lại, hai tay khoanh lại, một đạo chưởng ấn hư ảo xuất hiện trước mặt gã.
Bùm!
Đạo trường ấn vỡ tan, Du Quy bị đánh bay vạn trượng, lúc gã dừng lại, một thanh kiếm đã đâm giữa lông mày.
Trấn áp triệt để!
Du Quy nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt kinh ngạc.