Từ Nhu nhìn bầu trời, đáy mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Đã lâu lắm rồi không có tin gì!
Đúng lúc này, bầu trời phương xa chợt tách ra, giây tiếp theo hàng trăm cường giả bí ẩn lao ra từ thời không Tuế Nguyệt đó, những cường giả ấy lao thẳng về phía Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả kia.
Nhìn thấy cảnh này, nhóm Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả và nhóm Từ Nhu đều sững sờ.
Những người này từ đâu ra vậy?
Một ông lão mặc đồ đen xuất hiện trước mặt Từ Nhu, hơi cúi đầu với Từ Thụ và Từ Nhu: “Thuộc hạ bái kiến hai vị thiếu chủ mẫu”.
Thiếu chủ mẫu!
Từ Nhu nhìn ông lão trước mắt: “Ngươi là Tần Quan…”
Nói đến đây, nàng ta chợt thấy có gì đó không đúng lắm.
Tần Quan!
Nói một cách chính xác thì bây giờ người phụ nữ này và Từ Nhu…
Mình đang nghĩ gì thế này?
Từ Nhu lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
Ông lão áo đen cung kính nói: “Hai vị thiếu chủ mẫu, hiện giờ thiếu chủ đang ở thành Quan Huyên, tạm thời bình an vô sự, hai thiếu chủ mẫu không cần lo lắng”.
Từ Nhu nhìn chằm chằm ông ta: “Các ngươi do Tần các chủ đào tạo à?”
Ông lão áo đen gật đầu.
Từ Nhu hỏi: “Đào tạo từ khi nào?”
Ông lão áo đen đáp: “Từ rất lâu rồi!”
Từ rất lâu rồi!
Từ Nhu nheo mắt, một lúc sau trong mắt nàng ta hiện lên vẻ phức tạp, người nhà họ Dương ai cũng lợi hại!
Có lẽ khi vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ còn mâu thuẫn, Tần các chủ đã bắt đầu lên kế hoạch cho Tuế Nguyệt trường hà rồi.
Đương nhiên, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, người phụ nữ đó rất kỳ dị, nếu khi xưa Kiếm Chủ Nhân Gian không được bà giúp thì cũng chẳng thể đấu lại được Chân vũ trụ.
Từ Nhu không nghĩ nhiều nữa, quay sang nhìn Từ Thụ: “Muội ở lại đây đi, ta đến thành Quan Huyên”.
Từ Thụ lập tức lắc đầu: “Không được, tỷ…”
Từ Nhu lập tức ngắt lời Từ Thụ: “Ta nhất định phải đi”.
Từ Thụ nhìn Từ Nhu, không nói gì.
Từ Nhu nhẹ giọng bảo: “Bây giờ chắc chắn bên hắn đang thiếu người, ta qua đó có thể giúp đỡ, muội ở lại đây với Tả tướng đi”.