Phong Lão dẫn đường, Diệp Quân ngược dòng Tuế Nguyệt.
Trên đường đi, Diệp Quân đột nhiên hỏi: "Phong Lão, ông vừa nói mẹ ta đã thành lập Tuế Nguyệt Các ở Tuế Nguyệt trường hà này à?"
Phong Lão gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Thành lập lúc nào vậy?”
Phong Lão nói: “Các chủ đã sớm bày bố thế cục ở Tuế Nguyệt trường hà, tuy nhiên, khi đó mọi người cũng chỉ đang nghiên cứu thời gian ở đây và một số vũ khí mới, mãi sau khi các chủ đại hôn, các chủ mới bắt đầu toàn lực phát triển Tuế Nguyệt Các, chiêu mộ cường giả”.
Nói đến đây, ông ấy liếc nhìn Diệp Quân: “Đại La Đế Quân giúp đỡ thiếu chủ lúc trước là người của Tuế Nguyệt Các chúng ta”.
Nghe vậy, Diệp Quân sửng sốt.
Đại La Đế Quân hóa ra lại là thuộc hạ của mẹ?
Điều này thực sự làm hắn bất ngờ.
Đương nhiên, càng nhiều hơn là cảm động.
Hóa ra, mẹ chưa bao giờ thực sự rời đi, bà ấy vẫn luôn âm thầm giúp đỡ mình.
Đúng là mẹ ruột!
Phong Lão nói tiếp: "Tuy nhiên, thực lực của chúng ta không bằng Quá Khứ Tông, vì vậy, chúng ta vẫn luôn ở ẩn. Lần này, bọn ta sẽ đưa thiếu gia đến thành Quan Huyên, do chính các chủ xây dựng cho thiếu chủ, để thiếu chủ có thể an toàn một tháng”.
Diệp Quân nói: “Mẹ có còn sắp xếp gì nữa không?”
Phong Lão nói: “Các chủ đã sắp xếp trước tiên tới thành Quan Huyên, sử dụng các trận pháp khác nhau ở đó để kéo dài một thời gian”.
Diệp Quân hỏi: “Mẹ bây giờ đang ở đâu?"
Phong Lão lắc đầu: “Không biết, hành tung của các chủ vẫn luôn rất thần bí, bọn ta không thể biết bà ấy ở đâu, chỉ có bà ấy mới có thể liên lạc với bọn ta”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Phong Lão nhìn về Tuế Nguyệt trường hà phía xa, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Chúng sắp đến rồi”.
Vừa dứt lời, đột nhiên, sau lưng có hàng chục luồng khí tức mạnh ập đến.
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Phong Lão lập tức biến đổi: “Là quân đội thần bí kia, không ngờ chúng lại tới nhanh như vậy”.
Diệp Thanh Thanh quay đầu nhìn, ở cuối tầm mắt, có thể mơ hồ thấy mấy chục cái bóng đen đang bay về phía bên này.