Hơn nữa nó rất kiêng dè tông chủ Quá Khứ Tông.
Nghe tổ thú Huyền Quy nói thế, Diệp Quân cũng không quá bất ngờ, hắn mỉm cười không nói gì, quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh: “Cô cô, chúng ta đánh ra ngoài”.
Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Ừ”.
Vừa dứt lời, hai người không nói thêm bất kỳ điều gì, ngự kiếm bay lên trời.
Trực tiếp tấn công.
Thấy thế, Cổ Trấn ở trên trời híp mắt: “Cổ tộc ta khống chế người phụ nữ này, các ngươi đánh Diệp Quân”.
Vừa dứt lời, ông ta dẫn theo các cường giả Cổ tộc lao về phía Diệp Thanh Thanh.
Đám người Nguyên Thiên Đế Quân đều lao đến chỗ Diệp Quân.
Đại chiến bắt đầu!
Mục tiêu của Diệp Quân cũng là đám người Nguyên Thiên Đế Quân, ngay khi hắn ra tay, Ngao Thiên Thiên đã dung hợp với hắn, thoáng chốc khí tức của hắn tăng vọt.
Thấy khí tức Diệp Quân tăng lên nhanh chóng, đám người Nguyên Thiên Đế Quân cũng biến sắc, không dám sơ suất.
Từng đánh nhau nhiều lần với Diệp Quân, họ biết rõ thanh niên trước mặt này không tầm thường, thực lực không chỉ mạnh mà còn rất tàn ác.
Ầm!
Không lâu sau, một tia kiếm quang nổ tung từ trên bầu trời, cả thế giới bắt đầu tan tành.
Tổ thú Huyền Quy bên dưới nhìn Diệp Quân bị áp chế trên bầu trời, im lặng không nói.
Giúp?
Không có lý do.
Chỉ vì một lời hứa lúc ban đầu mà chọc vào Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả và Quá Khứ Tông thì quả thật không đáng.
Cuối cùng tổ thú Huyền Quy lẳng lặng rời đi, quay về vực sâu dưới biển đó.
…
Trong một tầng mây nào đó, một người đàn ông ngồi trước bàn cờ, người này chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Đối diện với chủ nhân bút Đại Đạo là một cô gái áo bào trắng.
Người này chính là tông chủ Quá Khứ Tông.
Chủ nhân bút Đại Đạo đi cờ đen, cô gái áo bào trắng đi cờ trắng.
Cô gái áo bào trắng cầm một con cờ màu trắng lên rồi hạ xuống, sau đó nói: “Ta đã từng nói nó không dám ra tay đâu”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô gái áo bào trắng: “Nó không dám ra tay chắc chắn có hai điều, một là sợ cô, hai là không có lợi ích đủ lớn”.