Diệp Quân gật đầu: “Khi con gái nơi đó không thích chàng trai nào thì sẽ nói: Anh rất tốt... nhưng chúng ta không hợp nhau!"
Dạ Nam Tình thoáng ngẩn ra, khóe môi hơi nhếch lên nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Thấy cô ta chịu lộ ra cảm xúc, Diệp Quân còn định tán thưởng vài ba câu theo bản năng nhưng chợt nhớ lại lời hứa với Tiểu Ca, không được trêu ong ghẹo bướm bên ngoài...
Thế là hắn cười đáp: “Ta đi tu luyện chút nhé cô nương”.
Dạ Nam Tình gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân đi sang một bên rồi biến vào Tiểu Tháp.
Dạ Nam Tình nhìn nơi hắn vừa biến mất suốt một hồi mới đứng dậy rời đi.
Khi mở cửa phòng, sắc mặt cô ta chợt trở nên lãnh đạm, không còn vẻ ngoan ngoãn dễ bảo như trước nữa.
Một hồi sau, Dạ Nam Tình đi đến một gian đại điện màu đen, bên trong chỉ có một người đang đứng - Dạ Quân.
Ông ta hỏi: “Hắn là người thế nào?"
Dạ Nam Tình: “Không nhiều tâm tư”.
Dạ Quân nhíu mày: “Không nhiều tâm tư?"
Dạ Nam Tình gật đầu.
Dạ Quân: “Nếu phải ra tay, con nắm chắc bao nhiêu phần thắng?"
Dạ Nam Tình điềm tĩnh đáp: “Mười phần”.
Dạ Quân nhìn cô ta: “Mệnh Vận Đại Đế đứng trước mặt hắn cũng chỉ như kiến cỏ”.
Dạ Nam Tình lặp lại: “Mười phần”.
Dạ Quân khẽ cong môi: “Nếu con có thể dựa vào ba loại huyết mạch của hắn để phá vỡ ràng buộc huyết mạch của người phụ nữ năm xưa kia, thì sức mạnh của con sẽ đạt đến một tầm cao mới, thậm chí ngang bằng với bà ta!"
Dạ Nam Tình chỉ lãnh đạm nhìn lại.
Dạ Quân: “Nam Tình, ta lựa chọn con liên hôn với hắn là để Đế quốc Vĩnh Dạ sau này không trở thành quân cờ trong tay người khác. Thanh niên này thông minh sắc sảo vô cùng, tỷ tỷ con cũng không khống chế được, nhưng nếu con có thể…”
Ông ta nhìn thẳng vào mắt cô gái: “Con hiểu ý ta chứ?"
Lỡ như sau này tiền mất tật mang thì có thể nói là lỗ nặng.
Dạ Nam Tình nhìn thoáng qua Dạ Quân, không nói gì nhiều mà xoay người rời đi.