Nơi đó ngay cả yêu thú cũng không đỡ nổi, huống gì con người?
Đúng lúc này, An Mục bỗng nói: “Hai người các ngươi đừng tranh nữa, cùng lên đi”.
Cùng lên!
Vừa nói thế, xung quanh lập tức náo động.
Một đánh hai!
Lúc này mọi người ở Thanh Châu đều nghe thấy lời An Mục nói, nghe thế mọi người đều sôi sục!
Một đánh hai!
Tự tin như thế!
Bá đạo như thế!
Người Thanh Châu là vậy đấy!
Mãi đỉnh!
Trên đài quan sát, Viên Cổ vuốt râu nói: “Tốt, tốt, tốt lắm”.
Nói liên tục tận ba chữ tốt!
Đã đi trên con đường võ thuật cần phải có chí khí như vậy.
Triệu Tố nhìn An Mục mỉm cười: “Đúng là bá đạo”.
Bên dưới, Diệp Quân nhìn An Mục, sau đó nhìn Tả Phu: “Ta cho ngươi năm vạn kim tinh, để ta đánh hắn trước”.
Tả Phu lắc đầu: “Ta cho ngươi mười vạn kim tinh, để ta đánh hắn trước”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
“Ể!”
Tả Phu sửng sốt nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân giơ tay phải ra: “Đưa cho ta, ngươi đánh hắn trước đi”.
Tả Phu im lặng một chốc rồi lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Quân.
Trong chiếc nhẫn không gian lại có mười vạn kim tinh thật.
Diệp Quân cất chiếc nhẫn đó đi, sau đó nhìn Tả Phu: “Các ngươi có tiền thật đấy”.
Tả Phu do dự rồi nói: “Diệp công tử, có phải đến năm vạn kim tinh mà ngươi cũng không có không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không có”.
Đúng là hiện giờ hắn không có thật, nếu bán nội đan đi thì vẫn có.
Nhưng vẫn rất nghèo.
Bây giờ tu luyện tốn nhiều tiền quá.
Tả Phu nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, ngươi keo kiệt thật đấy”.
Diệp Quân mỉm cười: “Tả huynh cố lên”.
Nói rồi hắn lùi