Có kẻ tò mò!
Cũng có người ngờ vực!
Ở thư viện Quan Huyên Nam Châu, khi mọi người thấy đám Diệp Quân đi về lá cờ hạng nhất thì cả thư viện đều tĩnh lặng!
Đương nhiên, người trong thư viện cũng ngẩn cả ra!
Đối với bọn họ, nếu tranh được hạng mười đã là vô cùng tốt rồi!
Mà bây giờ, đám người Diệp Quân lại muốn tranh hạng nhất?
Lúc này, bỗng có một người hét lớn: "Ngầu đét!"
Ầm!
Bỗng chốc, bầu không khí ở thư viện Quan Huyên Nam Châu như sôi sùng sục!
Đúng là máu huyết cuộn trào!
Vô số tiếng la hét vang trời, chấn động cả tầng mây.
Ở hoang địa.
Thấy đám người Diệp Quân cũng đi về phía lá cờ hạng nhất, khoé miệng của Triệu Tố đang ngồi trên đài quan chiến khẽ cong lên.
Bà ấy biết, chắc chắn thằng nhóc này sẽ tranh giành một phen mà!
Viên Cổ nhìn ba người Diệp Quân, không nói gì.
Cách đó không xa, Lạc Chiêu Kỳ nhìn Diệp Quân, hơi bất ngờ và tò mò.
Lúc này, ba người Thanh Châu dừng bước.
Mục Vân Hàn bỗng quay người nhìn Nạp Lan Ca: "Nghe nói cô là thể chất Thánh Linh?"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Đúng vậy!"
Mục Vân Hàn nhìn chằm chằm Nạp Lan Ca: "Gương mặt xinh đẹp thế này, nếu chết như vậy thì đáng tiếc biết bao!"
Nạp Lan Ca khẽ cười: "Mời giết!"
Mời giết!
Lời vừa dứt, đao của Mục Vân Hàn bỗng tuốt ra khỏi vỏ!
Một nhát đao cực kỳ nhanh!
Mọi người ở đó chỉ thấy đao quang chớp sáng, không rõ thân đao ở đâu.
Vút!
Tiếng không khí bị xé toạc lảnh lót vang lên!
Nhưng nhát đao nhanh như chớp này lại chém vào không khí!
Không biết từ lúc nào Nạp Lan Ca đã xuất hiện ở cách đó mười mấy trượng về phía bên phải!
Nhìn thấy cảnh này, Viên Cổ trên đài quan chiến hơi kinh ngạc: "Trình độ thời không của cô nhóc này lại thâm sâu đến vậy sao?”
Triệu Tố cũng khá bất ngờ!
Trên mặt Ly Hoan kia lại nở ra một nụ cười.
Mục Vân Hàn chém vào khoảng không