Nghĩ đến đây, nàng ta bất chợt đỏ mặt.
Sau đó, bốn người vừa cạn ly vừa trò chuyện.
Diệp Quân nằm trong lòng Từ Chân, vừa uống vừa nghe ba chị em nói về những chuyện xảy ra khi còn bé, càng lúc càng vui vẻ.
Cứ thế, bọn họ chỉ kết thúc khi đêm đã sâu.
Thấy Từ Nhu và Từ Thụ đều đã váng vất, Từ Chân chợt nở một nụ cười kỳ lạ.
Cô ta vác Diệp Quân lên giường, rồi lại đưa hai cô em lên nằm hai bên trái phải của hắn.
Sắp xếp xong rồi, Từ Chân lại vội vã đi lấy giấy bút đến rồi ngồi một bên nhìn chằm chằm...
Nhưng không ai nhúc nhích.
Vì đã xỉn quắc cần câu rồi!
Cô ta thấy vậy thì nhíu mày. Không ai làm gì hết thì sao mà coi cho được?
Sau một hồi suy nghĩ, Từ Chân quyết định cởi phăng quần áo cả ba.
Làm xong xuôi rồi, Từ Chân lại ngồi vào một bên. Nhưng thời gian qua lâu, cơn buồn ngủ đánh úp làm cô ta không chịu nổi mà nghiêng đầu thiếp đi mất.
Không biết qua bao lâu sau, Diệp Quân cảm thấy bên người mềm mại vô cùng. Cho rằng đó là Từ Thụ, hắn mỉm cười, không nghĩ ngợi nhiều mà đưa tay chạm lấy nơi nào đó.
Cảm xúc mềm mại truyền lại làm đáy lòng hắn rung động, bên dưới cũng theo đó mà...
"Ưm...”
Một tiếng rên rỉ vang lên.
Cảm thấy có gì đó không đúng, Diệp Quân mở mắt ra, khi nhìn thấy người trong lòng mình là ai thì đầu óc trống rỗng.
Là Từ Nhu!
Không phải Từ Thụ!
Vậy Từ Thụ đâu?!
Diệp Quân ngu người.
Hắn ngoái đầu ra sau, thấy Từ Thụ đang ngủ ngon lành.
Còn Từ Chân!
Diệp Quân lại quay phắt sang nơi khác, nhanh chóng phát hiện Từ Chân cũng đang ngủ một bên.
Chẳng lẽ mình mượn say làm loạn?
Cõi lòng Diệp Quân rối loạn tưng bừng.
Đúng lúc này, cô gái trong lòng hắn như cảm nhận được gì mà nhíu mày khó chịu.