Diệp Quân nhìn mọi người, mỉm cười, sau đó vung tay lên, mấy mươi chùm ánh sáng đi vào giữa trán mọi người: “Đây là cách tu luyện, có lẽ sẽ có ích với mọi người”.
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng vung tay, mấy chục chiếc nhẫn xuất hiện trước mặt mọi người: “Trong mỗi chiếc nhẫn có số lượng linh nguyên nhất định”.
Linh nguyên!
Đó không phải là thứ mà linh thạch có thể so được.
Diệp Quân đưa linh nguyên cho họ hệt như một người giàu có về quê phát tiền lì xì, thứ hắn phát không phải là tiền Hoa Hạ mà là vàng.
Trong điện, tất cả người nhà họ Dương đều vui mừng khôn xiết, thứ thiếu nhất ở ngôi sao màu xanh chính là linh thạch. Nhà họ Dương là gia tộc đứng đầu, mặc dù mỗi tháng đều có thể phát một chút nhưng cũng không nhiều, hơn nữa đều là linh thạch có cấp bậc tương đối thấp, không thể so được với linh nguyên mà Diệp Quân đưa cho bọn họ.
Không lâu sau mọi người đều hành lễ với Diệp Quân.
Lần này hành lễ là thật tâm thật ý.
Ngay lúc này, một thanh niên bỗng kéo một cô gái bước ra, cậu ta cung kính chào Diệp Quân: “Chào thiếu chủ”.
Diệp Quân nhìn hai người, tuổi của hai người cũng không lớn lắm, chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, thanh niên lớn hơn một chút, lúc nói hơi căng thẳng, Cô gái bên cạnh cậu ta càng căng thẳng hơn, trốn ở phía sau cậu ta, hai tay nắm chặt váy của mình, hơi rụt rè.
Thanh niên lấy can đảm, lại cung kính chào: “Thiếu chủ, em… em gái tôi rất thích kiếm, bây giờ nó đã là kiếm tu cảnh giới Cửu Đoạn, hơn nữa còn có kiếm ý… xin thiếu chủ chỉ dạy cho nó”.
Nói rồi cậu ta quỳ xuống.
Thấy anh trai quỳ xuống, cô gái cũng vội quỳ theo.
Diệp Quân giơ tay phải lên, kiếm ý dịu nhẹ đỡ hai người đứng dậy, hắn nhìn cô gái cười nói: “Cô qua đây”.
Cô gái do dự một chút, sau đó nhìn thanh niên, thanh niên mừng rỡ, vội kéo cô gái đến trước mặt Diệp Quân: “Thiếu chủ, em gái tôi rất giỏi, nó không có người dạy nhưng vẫn lĩnh hội được kiếm ý”.
Diệp Quân cười nói: “Sao cậu biết tôi là kiếm tu?”
Thanh niên vội nói: “Là em tôi nói, nó nói nó cảm nhận được kiếm ý trên người thiếu chủ, hơn nữa còn nói thiếu chủ là một vị kiếm tu cực kỳ mạnh”.
Nghe thế, Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn nhìn cô gái, đúng như thanh niên nói quả thật là cảnh giới Cửu Đoạn, hơn nữa cũng có kiếm ý thật.
Không có ai dạy nhưng lại có thể lĩnh hội được kiếm ý, tức là không thầy tự lĩnh hội, tự học thành tài.
Diệp Quân cười nói: “Phóng thích kiếm ý của cô thử”.
Cô gái không dám lên tiếng, chỉ nhìn thanh niên bên cạnh, thanh niên mỉm cười: “Đừng sợ, thiếu chủ là người tốt, Linh Nhi, em phóng kiếm ý cho thiếu chủ xem đi”.
Nghe thanh niên nói thế, cô gái do dự, sau đó gật đầu, cô gái phóng kiếm ý của mình ra.
Khi nhìn thấy kiếm ý của cô gái, Diệp Quân sửng sốt, kiếm ý này khác hẳn kiếm ý hắn từng thấy, mềm dịu như nước.
Kiếm ý mà hắn từng thấy đa phần đều có sát khí, áp bức người khác, nhưng kiếm ý mềm dịu giống cô gái này là lần đầu hắn thấy.