Tần lão nhìn Diệp Quân, gật đầu: “Mời cậu”.
Diệp Quân gật đầu, đi theo Tần lão cùng Tần Tịch Chỉ.
Khiếu Thiên ngoan ngoãn theo sau Diệp Quân.
Thấy thế, Tần lão lại chăm chú nhìn Diệp Quân thật kĩ.
Ba người nhanh chóng tới một đại điện, Tần lão giơ tay mời: “Cậu Diệp, mời vào”.
Diệp Quân gật đầu, ngồi xuống ghế, Tần Tịch Chỉ bưng một bình trà tới, rót cho Diệp Quân một tách rồi mới đi rót cho Tần lão.
Diệp Quân nhấc tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi cười hỏi: “Có phải Tần lão đang rất nghi hoặc?”
Tần lão gật đầu: “Đúng vậy, cậu Diệp, trước đó, khi ở gia tộc Hiên Viên, cậu từng nói tổ tiên cậu có liên quan tới nhà họ Tần chúng tôi?”
Diệp Quân gật đầu.
Tần lão hỏi: “Chẳng biết tổ tiên cậu Diệp đây…”
Diệp Quân đáp: “Tần Quan”.
Tần lão lập tức thẳng người, nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt không thể tin nổi, giọng ông ta run run: “Cậu… Cậu vừa nói gì…”
Tần Tịch Chỉ cũng trợn tròn mắt, lòng khiếp sợ vô cùng.
Diệp Quân mỉm cười: “Mẹ tôi tên là Tần Quan”.
Tần lão quả đoán lắc đầu: “Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không có khả năng… Cậu Diệp, chuyện này không lấy ra để đùa được đâu, cậu…”
Tần Tịch Chỉ đột nhiên xen lời: “Ông nội, anh ấy không nói dối đâu”.
Tần lão nhìn về phía Tần Tịch Chỉ, Tần Tịch Chỉ lại chỉ vào Khiếu Thiên dưới chân Diệp Quân.
Nhìn thấy Khiếu Thiên nằm ngoan ngoãn bên chân Diệp Quân, Tần lão ngây người.
Đúng rồi!
Nếu Diệp Quân không phải là con cái của tổ tiên Tần Quan thì Khiếu Thiên lão tổ sao có thể ngoan ngoãn phục tùng như thế?
Là huyết mạch của nhà họ Tần!
Dòng máu tinh khiết nhất của nhà họ Tần… chính là thiếu niên trước mắt đây.
Tần lão nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy phức tạp: “Diệp…”
Diệp Quân cười bảo: “Cứ gọi tôi là Tiểu Quân cũng được”.
Tần lão khẽ gật đầu, nói: “Vậy tổ tiên ngài ấy…”
Diệp Quân nói: “Mẹ tôi hiện không ở tại ngôi sao màu xanh này, à đúng rồi, từ đó người chưa từng trở về sao?”
Tần lão ngập ngừng giây lát mới nói: “Trong sử ký tổ tông từng ghi lại, có về một lần, để tế bái tổ tiên Bất Phàm…”
Diệp Quân hỏi: “Là ông ngoại?”