Diệp Quân buông tay ra, hôn nhẹ lên trán Từ Chân một cái rồi mới quay đầu bước ra cửa.
Từ Chân đứng đó mỉm cười rồi bước tới bên cửa sổ, nhìn Diệp Quân lên một chiếc xe, xe nhanh chóng biến mất nơi góc đường mới dời mắt, quay trở lại bàn đọc sách, tiếp tục viết lách.
Trên xe, Diệp Quân lấy điện thoại di động, bấm một dãy số, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy: “Ai đó?”
Giọng nói thật lạnh nhạt!
Diệp Quân cười bảo: “Tịch Chỉ cô nương, là tôi”.
Tần Tịch Chỉ thoáng kinh ngạc: “Anh Diệp?”
Diệp Quân nói: “Đúng là tôi, hôm nay tôi muốn tới chào hỏi, có được không?”
Tần Tịch Chỉ đáp: “Đương nhiên, để tôi phái người tới đón anh”.
Diệp Quân bèn nói: “Tôi đang ở trên xe rồi, cô cứ cho tôi một địa chỉ là được”.
Tần Tịch Chỉ nói: “Khu Bắc”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói xong, hắn cúp điện thoại, nhìn người tài xế ở ghế trước: “Đi khu Bắc”.
Bác tài xế liếc nhìn Diệp Quân, cười nói: “Được”.
Diệp Quân ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn không ngự kiếm, bởi vì sau khi sống ở đây một thời gian, hắn đã chậm rãi làm quen với lối sống ở nơi này.
Rất tốt!
Nhịp sống không quá nhanh, cảm giác đời thường rất dễ chịu.
Quả thật, trong khoảng thời gian sống ở ngôi sao màu xanh này, hắn bắt đầu cảm thấy ghét lối sống ngày ngày tu luyện, ngày ngày đánh nhau của trước kia.
Đương nhiên, hắn cũng biết, những ngày như thế lại sắp trở về rồi.
Tính toán thời gian, Vĩnh Sinh Đại Đế hẳn cũng sắp tới hệ Ngân Hà.
Vĩnh Sinh Đại Đế!
Diệp Quân nheo mắt, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lẽo.
Nửa giờ sau, xe ngừng, bác tài xế nói: “Đến nơi rồi”.
Diệp Quân gật đầu, trả tiền rồi xuống xe. Vừa bước xuống, hắn đã chạm mặt Tần Tịch Chỉ.
Tần Tịch Chỉ hôm nay vận một bộ váy dài màu lục nhạt, trông thật ôn hòa và dịu dàng.
Tần Tịch Chỉ bước tới, mỉm cười: “Anh Diệp”.
Diệp Quân cười bảo: “Quấy rầy cô rồi”.
Tần Tịch Chỉ lắc đầu: “Anh Diệp tới nhà họ Tần chúng tôi là vinh hạnh của gia tộc tôi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!