Diệp Quân nhìn theo bóng hai người rời đi, đối với gia tộc họ Tần này, lòng hắn vẫn có đôi chút mong đợi, bởi dẫu sao thì mẹ hắn cũng là người của gia tộc này.
Bỗng Hiên Viên Lăng bước đến, nhìn Diệp Quân và nhẹ nhàng nói khẽ: “Chúng ta… nói chuyện chút đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hai người đi đến một vườn hoa gần đó.
Diệp Quân nhìn cô gái bên cạnh, nói: “Thời gian qua cô không tới học viện, tôi còn tưởng cô vẫn tức giận vì vụ việc trước đó…”
Hiên Viên Lăng thoáng nghi hoặc: “Vụ việc trước đó?”
Diệp Quân ngập ngừng một chút mới nói: “Chuyện đêm hôm đó…”
Nghe đến đó, mặt Hiên Viên Lăng đã đỏ bừng.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chuyện đêm đó là lỗi của tôi, khi đó… tôi không khống chế được bản thân, suýt chút nữa đã gây tổn thương cho cô…”
Hiên Viên Lăng vội lắc đầu, cắt ngang: “Đó là… vấn đề của tôi, không liên quan tới anh”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Bất kể thế nào, sự việc không phát sinh là tốt lắm rồi. Lăng cô nương, cảm ơn những giúp đỡ của cô dành cho tôi từ trước tới nay, tôi đã nhận kiếm báu của gia tộc Hiên Viên thì nhất định sẽ báo đáp lại đầy đủ”.
Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lời đã đến khóe môi lại chẳng thể thốt ra.
Diệp Quân lấy ra một chiếc nhẫn không gian, đưa cho Hiên Viên Lăng: “Lăng cô nương, trong này có rất nhiều linh nguyên, đủ để cô tu luyện chí ít trăm năm, với thiên phú của cô cùng với công pháp tôi đưa cho cô, bước ra khỏi hệ Ngân Hà này không phải việc gì khó khăn. Hi vọng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại, tạm biệt”.
Nói xong, hắn quay đầu ngự kiếm phóng lên, hóa thành một luồng kiếm quang biến mất nơi chân trời.
Hiên Viên Lăng vẫn đứng đó, ngây dại nhìn theo.
Rời khỏi gia tộc Hiên Viên, Diệp Quân nhanh chóng về tới Yến Kinh.
Giờ này hắn đang vô cùng hưng phấn, bởi vì hắn phát hiện, tu vi của mình không còn bị áp chế nữa.
Phải khẳng định một điều, tu vi được khôi phục quả là rất thoải mái.
Muốn bay lúc nào thì bay.
Khi Diệp Quân trở về nơi ở của Từ Chân, Mộc Uyển Du đã rời khỏi đó, Từ Chân vẫn đang hí hoáy viết bản thảo.
Từ Chân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tu vi khôi phục rồi?”
Diệp Quân nhoẻn cười: “Đúng vậy”.
Từ Chân khẽ gật đầu rồi tiếp tục viết lách.
Diệp Quân bước tới bên cạnh cô ta, đề nghị: “Ta giúp tỷ kiểm tra lỗi chính tả nhé”.
Từ Chân liếc xéo hắn một cái, cười bảo: “Được”.
Cứ thế, một người viết, một người đọc.