Mấy người đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất, sau khi ra khỏi thang máy, Nhị Nha đưa hai người Diệp Quân đến căn phòng ở phía xa, cả chặng đường không hề bị ngăn cản.
Nhị Nha đẩy cửa, lớn tiếng gọi: “Vô Biên ngu ngốc, có người tìm ông!”
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân kéo Tô Tử vào phòng, một người đàn ông trung niên đang đứng bên cửa sổ, ông ta mặc áo choàng dài rộng, mái tóc dài qua vai, trong tay phải cầm một ly rượu vang, khóe miệng nở nụ cười nhẹ vừa quyến rũ vừa cuồng dã.
Vô Biên Chủ!
Nhị Nha ngồi lên chiếc ghế sofa trước mặt Vô Biên Chủ, cô bé cầm bình rượu trên bàn lên uống một ngụm, uống xong tỏ vẻ rất chê.
Vô Biên Chủ lập tức bất mãn nói: “Nhị Nha, vẻ mặt ngươi là sao thế hả? Đây là rượu ngon đấy, một chai những mấy trăm nghìn lận!”
Nhị Nha bĩu môi: “Khó uống bỏ xừ”.
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Lãng phí của trời!”
Nói xong ông ta đi sang một bên ngồi xuống, nhìn Diệp Quân bảo: “Ngồi đi”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, kéo Tô Tử ngồi xuống.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân: “Đến hỏi tung tích của cha cậu à?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Vô Biên Chủ chỉ cười không nói.
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối có biết ông ấy ở đâu không?”
Vô Biên Chủ cười đáp: “Nếu ta là cậu thì sẽ không đi tìm hắn”.
Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao ạ?”
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân: “Vì khi hắn sắp đi, chắc chắn sẽ chủ động đến tìm cậu, việc gì cậu phải chủ động đi tìm hắn nữa? Hơn nữa nếu ta là cậu thì sẽ nhân cơ hội này phát triển thật tốt, bởi vì một khi họ đi, có thể cậu sẽ rất khó sống”.
Diệp Quân im lặng.
Vô Biên Chủ cười: “Xem ra cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi”.
Diệp Quân gật đầu.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân: “Có dự định gì?”
Diệp Quân cười: “Ta còn lựa chọn nào khác nữa không?”
Vô Biên Chủ đáp: “Có thể lựa chọn mặc kệ sự đời”.
Diệp Quân không tiếp lời.
Vô Biên Chủ cười: “Xem ra cậu cũng giống cha cậu, không định mặc kệ đời”.
Diệp Quân gật đầu.
Vô Biên Chủ dựa vào sofa, nhìn Diệp Quân bảo: “Việc gì phải mệt mỏi thế?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: “Ta cũng muốn vô địch”.
Vô Biên Chủ khẽ cười: “Quá ngây thơ”.