Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, ôm con gái trong lòng thật sự là vừa vui vẻ vừa đau khổ, vui ở chỗ có thể ôm một người đẹp tuyệt thế, đau khổ ở chỗ ngươi không thể làm gì.
Quá đau khổ!
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt hỏi: “Chân tỷ, tỷ còn có thể trấn áp Vũ Trụ Kiếp bao lâu nữa?”
Từ Chân khẽ mỉm cười: “Sao tự nhiên lại hỏi đến vấn đề này?”
Diệp Quân đáp: “Tò mò”.
Từ Chân cười khẽ, sau đó nói: “Khoảng thời gian này cậu đã mệt mỏi lắm rồi, nghỉ ngơi cho khoẻ đi”.
Diệp Quân nhíu mày đứng lên, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều mà chậm rãi nhắm mắt lại, Từ Chân nói đúng, khoảng thời gian này hắn thật sự hơi mệt mỏi.
Diệp Quân nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lúc này, Từ Chân trong lòng hắn đột nhiên mở mắt ra, cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân gần trong gang tấc trước mặt, nở một nụ cười động lòng người.
Hai người ôm nhau ngủ.
Cả đêm, Diệp Quân mơ thấy rất nhiều thứ lộn xộn.
Sáng hôm sau.
Theo một tia sáng mặt trời chiếu vào trong phòng, Diệp Quân nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, hắn cúi đầu nhìn Từ Chân trong lòng, Từ Chân nằm co trong lòng hắn như một con mèo.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Từ Chân.
Lúc này, Từ Chân chậm rãi mở mắt, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Dậy rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Chúng ta về Yến Kinh thôi”.
Từ Chân cười đáp: “Được!”
Hai người thức dậy.
Một lúc lâu sau đó, hai người đi trên đường, lúc đi ngang qua một cửa tiệm, Từ Chân đột nhiên nhìn vào trong, trong tiệm treo một vài bộ của quần áo con gái dân tộc Miêu.
Thấy mấy bộ quần áo kia, trong mắt Từ Chân loé lên ánh sáng khác thường.
Diệp Quân cười hỏi: “Muốn mặc thử à?”
Từ Chân gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân kéo Từ Chân đi vào tiệm, bà chủ là một cô gái mặc đồ dân tộc Miêu, tuổi cũng không lớn, vẻ ngoài thanh tú, miệng luôn mỉm cười.
Cô gái dân tộc Miêu nhìn về phía Từ Chân, khi thấy Từ Chân, cô ta thoáng ngây người, sau đó cô ta cười nói với Diệp Quân: “Anh chàng đẹp trai, bạn gái của anh xinh thật đấy”.
Bạn gái!
Diệp Quân cười to: “vậy sao?”
Dứt lời, hắn nắm lấy tay Từ Chân.
Từ Chân nở nụ cười nhẹ nhàng quay đầu nhìn hắn.