Diệp Quân siết chặt hai tay lại, lúc này hắn cảm nhận được trong người mình có sức mạnh vô tận.
Từ Chân bỗng nói: “Cảm thấy thế nào?”
Diệp Quân cong môi: “Rất thoải mái”.
Từ Chân cười nói: “Xuất kiếm xem thử”.
Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Nơi này không phải là ngôi sao màu xanh sao?”
Từ Chân nói: “Đây là Tuế Nguyệt trường hà, tu vi của cậu đã khôi phục rồi”.
Tu vi khôi phục!
Diệp Quân nhắm hai mắt lại, ngay sau đó tâm niệm hắn thay đổi, một thanh kiếm lao lên trời từ trong người hắn.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, thanh kiếm đó xuất hiện trong tay hắn.
Vèo!
Kiếm ý đáng sợ bỗng trào ra từ trong người Diệp Quân, Tuế Nguyệt trường hà lập tức sôi trào.
Thấy thế sắc mặt ông lão thay đổi, kiếm ý này đáng sợ quá.
Diệp Quân nhắm mắt lại.
Đã lâu không gặp!
Bị trấn áp ở hệ Ngân Hà đã lâu, cảm giác vô địch đó lại quay lại rồi.
Diệp Quân bỗng nhìn Từ Chân, Từ Chân cười nói: “Cậu định đánh với ta sao?”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Không”.
Đùa à, mặc dù hắn hơi kiêu ngạo nhưng vẫn chưa kiêu ngạo đến mức dám một mình khiêu chiến với Từ Chân.