Nghe Từ Chân nói thế, Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Từ khi ngôi sao xanh này xuất hiện, đối phương đã canh giữ ở đó.
Thế thì đã sống bao nhiêu năm rồi?
Nghĩ kỹ lại thì cảm thấy đáng sợ.
Diệp Quân nói: “Ngôi sao màu xanh này tồn tại rất nhiều bí mật mà nhiều người không biết”.
Từ Chân cười nói: “Đúng thế”.
Diệp Quân lặng thinh, bỗng dưng hắn nhận ra mình thật nhỏ bé trong vũ trụ bao la này. Không chỉ hắn mà không biết bao nhiêu người trong vũ trụ bao la này chẳng qua chỉ là một hạt cát nhỏ.
Vũ trụ bao la mênh mông, vô tận.
Vẫn nên hạ thấp mình xuống, khiêm tốn một chút.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân nói: “Món đồ mà chúng ta đi lấy lần này là món đồ năm đó đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả muốn lấy à?”
Từ Chân gật đầu.
Diệp Quân khó hiểu: “Người trên Hỏa Tinh đó sẽ cho chúng ta lấy đồ đi sao?”
Từ Chân nói: “Sẽ cho thôi”.
Diệp Quân ngờ vực: “Tại sao?”
Từ Chân mỉm cười không nói.
Diệp Quân cạn lời.
Từ Chân tựa vào vai hắn: “Đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi chút đi”.
Nói rồi cô ta nhắm mắt lại.
Diệp Quân nhìn Từ Chân, cũng không nói gì nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ba tiếng sau, sau khi xuống máy bay, Diệp Quân sửng sốt.
Kiềm Châu!
Họ lại về đến Kiềm Châu!
Diệp Quân quay sang nhìn Từ Chân bên cạnh đầy vẻ ngờ vực, Từ Chân lại không nói gì, cười nói: “Đi thôi!”
Diệp Quân vẫn hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!