Nhìn cô gái trong lòng mình, Diệp Quân khẽ thở dài, hắn luôn rất có cảm tình với cô gái đầu tiên mình quen biết khi mới tới nơi này.
Đó là một cô gái hiền lành dịu dàng.
Nếu không phải thế, hắn đã không tặng cô ấy chiếc nhẫn không gian của mình.
Mộc Uyển Du ôm Diệp Quân khóc một lúc, mới nhận ra xung quanh dường như có người đang nhìn về nơi này, bèn vội lui lại, mặt đỏ hồng, nhưng lại thoáng chút mất mát.
Diệp Quân cười nói: “Cô định nói gì với tôi vậy?”
Mộc Uyển Du nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay mình, đáy mắt tràn đầy lưu luyến, nhưng cô ấy vẫn gỡ khỏi tay, đưa cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn cô ấy đầy khó hiểu.
Mộc Uyển Du nhìn vào mắt Diệp Quân: “Anh từng nói với tôi, đây là vật quý giá nhất của anh sau khi tới nơi này, tôi nghĩ, bên trong hẳn đang chứa những thứ có ích với anh hiện nay, cho nên, muốn trả lại cho anh… Nhưng tôi cũng có một yêu cầu nhỏ, khi anh lấy hết đồ trong này ra rồi, có thể tặng chiếc nhẫn này cho tôi không?”
Diệp Quân lẳng lặng nhìn Mộc Uyển Du.
Mộc Uyển Du thoáng khẩn trương: “Có thể không?”
Diệp Quân đột nhiên cầm tay Mộc Uyển Du, nhẹ nhàng nói: “Còn nhớ lúc tôi mới xuất viện không? Khi đó, tôi không có đồng nào trong tay, cô đã cho tôi hai trăm đồng Hoa Hạ… Sau đó, cô thấy tôi không có chỗ ở, còn đưa tôi về nhà, lại còn cho tôi tiền. Chỉ tiếc, tôi đã tiêu hết số tiền đó trong một lần mất rồi. Khi ấy, cô đã rất tức giận với tôi”.
Mộc Uyển Du hơi cúi đầu, khẽ nói: “Tôi không biết anh lợi hại như vậy”.
Diệp Quân cười nói: “Chính bởi vì thế nên tôi mới khắc ghi những điều đó trong lòng cả đời”.
Mộc Uyển Du ngẩng lên nhìn Diệp Quân, viền mắt lại ươn ướt.
Diệp Quân nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón tay cô ấy, nói khẽ: “Với tôi mà nói, đồ vật bên trong này dù có quý giá đến đâu cũng không quý bằng một bát mì cô từng nấu cho tôi trước đó”.
Nghe Diệp Quân nói thế, lệ lại trào dâng trong mắt Mộc Uyển Du.
Diệp Quân khẽ hỏi: “Lại khóc cái gì?”
Mộc Uyển Du chỉ lắc đầu, tay nắm chặt chiếc nhẫn, không nói một lời.
Diệp Quân nhẹ nhàng lau nước mắt cho Mộc Uyển Du rồi cười bảo: “Chăm chỉ tu luyện, đợi một ngày cô đủ sức mở chiếc nhẫn không gian này ra, cô sẽ thành người giàu có nhất hệ Ngân Hà”.
Mộc Uyển Du gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức”.