Diệp Quân nhìn cô gái vận áo bào trắng đi đầu, sắc mặt vô cùng căng thẳng, dù người này chỉ là một ảo ảnh, không hề đứng trước mặt hắn ở thực tại, nhưng khi nhìn thấy người đó, lòng hắn vẫn nảy sinh một nỗi bất an cùng với đôi chút… sợ hãi!
Sợ hãi!
Diệp Quân nắm chặt tay, điên cuồng đè tia hoảng sợ trong đáy lòng xuống.
Nhưng hắn kinh hãi nhận ra, mình không thể đè ép nó xuống được.
Hoàn toàn không thể đè xuống được!
Không chỉ có thế, nỗi sợ dường như càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Chuyện gì thế này?
Diệp Quân nhăn nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, hắn muốn chống cự lại nỗi sợ đó, nhưng càng chống trả, càng sợ hãi.
Lúc này, Hiên Viên Lăng cũng đã phát hiện sự bất thường của Diệp Quân, cô ấy do dự giây lát rồi nhẹ nhàng hỏi thăm: “Anh sao thế?”
Diệp Quân trợn mắt nhìn cô gái vận áo bào trắng chòng chọc, đáy mắt đầy kinh ngạc.
Hiên Viên Lăng quay đầu nhìn về phía cô gái áo bào trắng, ánh mắt hết sức kinh ngạc.
Đúng lúc này, một vị cường giả thần bí sau lưng cô gái áo bào trắng đã lên tiếng: “Bọn ngươi đã muốn phản kháng thì còn chờ gì nữa? Tới đi, để ta xem xem chủ nhân bút Đại Đạo liệu có thể giúp đỡ các ngươi bảo vệ ngôi sao màu xanh này không”.
Phía dưới, người đàn ông cầm kiếm vàng đột nhiên cười lớn: “Các vị, hãy bảo vệ Hoa Hạ ta!”
Dứt lời, ông ta chợt xông lên.
Sau lưng ông ta, vô số cường giả cũng đồng loạt xông lên theo.
Khí thế hừng hực vô song!
Ngay trong khoảnh khắc đám cường giả kia xông lên, toàn bộ ảo ảnh chợt mờ đi, sau đó từ từ tan biến.
Hai gã cường giả thần bí sau lưng cô gái áo bào trắng cũng trở nên mờ nhạt rồi biến mất.
Nhưng…
Cô gái đó lại không tan biến.
Lúc này, cô gái áo bào trắng đột nhiên chậm rãi quay người, nhìn về phía Diệp Quân và Hiên Viên Lăng.
Thấy thế, con ngươi Diệp Quân co rút lại, vô thức kéo Hiên Viên Lăng ra sau lưng.
Chính trong khoảnh khắc này…
Tại núi Phạn Tịnh.
Người đàn ông đang quét rác ngẩng lên nhìn chăm chú vào một điểm nào đó, đáy mắt có khẩn trương, cũng có hưng phấn, như đang mong đợi điều gì.