Người này, dù đối mặt với cha mình cùng một đám cường giả của gia tộc Hiên Viên, hắn vẫn có thể thong dong ứng đối, không hề có chút khiếp đảm hay câu nệ.
Sự tự tin này tuyệt đối không thể giả vờ mà ra.
Người này, rốt cuộc là ai?
Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, hắn đã uống say đến đỏ mặt, lòng cô ấy tràn ngập tò mò.
Thấy anh trai mình là Hiên Viên Do lại rót rượu cho Diệp Quân, Hiên Viên Lăng liền trừng mắt với anh ta một cái.
Hiên Viên Do bĩu môi, nhưng cũng đành đặt ly rượu xuống.
Hồi lâu sau, thấy mọi người đều đã uống đủ, Hiên Viên Lăng đột nhiên lên tiếng: “Cha, Tiểu Quân là kiếm tu, con muốn để anh ấy thử với Kiếm Tổ xem sao”.
Cô ấy vừa lên tiếng, bầu không khí tức thì yên tĩnh hẳn.
Hiên Viên Kỳ đặt ly rượu xuống, nhìn Hiên Viên Lăng: “Con chắc chứ?”
Hiên Viên Lăng gật đầu.
Hiên Viên Kỳ trầm mặc hồi lâu rồi đưa mắt nhìn những thành viên trong gia tộc.
Một ông lão chợt cất lời: “Tiểu Lăng, cháu cũng biết quy củ rồi đó, Kiếm Tổ chỉ có người của gia tộc Hiên Viên ta mới có thể thử. Cậu Diệp đây, cùng với cháu… đã phát triển tới bước đó chưa?”
Nghe vậy, Hiên Viên Lăng lập tức đỏ mặt, cúi đầu im lặng.
Thấy thế, mọi người đều không biết phải nói gì.
Phản ứng như thế chứng tỏ hai người đã phát triển tới bước đó rồi.
Chậc!
Ông lão kia lắc đầu, không hỏi nữa.
Những người còn lại cũng không nói gì.
Gia tộc Hiên Viên là một thế gia lâu đời, bởi vậy, nữ giới của gia tộc đều tương đối bảo thủ. Nếu Hiên Viên Lăng cùng thiếu niên này phát triển tới bước cuối thì cũng có nghĩa là, hai người chỉ thiếu một thủ tục chính thức nữa thôi.
Hiên Viên Kỳ liếc nhìn Hiên Viên Lăng, khẽ thở dài một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm.
Hiên Viên Lăng nhìn về phía cha mình, nhẹ giọng hỏi: “Cha, có… được không ạ?”
Hiên Viên Kỳ bình tĩnh nói: “Ngày mai bảo cậu ấy tới Kiếm Tháp xem thử”.