Người phụ nữ cười bảo: “Tuy hai đứa không phải người yêu, nhưng nhìn ra được con bé không ghét cậu Diệp này, không đúng, nên nói là còn hơi thích nữa kìa”.
Nghĩ đến lúc cuối Hiên Viên Lăng như để chứng minh, cô ấy còn chủ động nắm tay Diệp Quân, bà lại thấy hơi buồn cười.
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Thanh niên này khí chất bất phàm, không phải người bình thường, nếu hai đứa thật sự thành đôi, để cậu ấy thử Kiếm Tổ cũng không phải không thể, nhưng nếu hai đứa không thành đôi, cho dù chúng ta đồng ý thì các trưởng lão trong tộc cũng không đồng ý để cho cậu ấy thử Kiếm Tổ”.
Người phụ nữ gật đầu: “Đúng thế”.
Người đàn ông trung niên nhìn ra ngoài sảnh với vẻ mặt phức tạp: “Đều do con cháu của chúng ta vô dụng mới khiến Kiếm Tổ đến giờ vẫn bị phủ bụi…”
…
Sau khi ra khỏi đại sảnh, Hiên Viên Lăng vội buông tay Diệp Quân ra, hai tai đỏ bừng.
Diệp Quân do dự rồi hỏi: “Cô Lăng làm sao vậy?”
Hiên Viên Lăng đáp: “Không có gì, chúng ta vào Kiếm Các đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hắn cũng muốn xem thử kiếm nhà Hiên Viên sưu tầm!
Hiên Viên Lăng đưa Diệp Quân đến Kiếm Các, vừa vào Kiếm Các, Diệp Quân đã thấy vô số thanh kiếm, có thanh treo trên tường, có thanh để trên giá, cả Kiếm Các phải có ít nhất chục nghìn thanh kiếm!
Mà khoảnh khắc Diệp Quân đặt chân vào Kiếm Các, toàn bộ kiếm trong Kiếm Các đều chợt rung nhẹ.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Hiên Viên Lăng đột nhiên thay đổi.
Diệp Quân dùng tay phải ấn nhẹ xuống.
Lập tức, tất cả kiếm đều yên tĩnh trở lại.
Diệp Quân nhìn xung quanh, những thanh kiếm này ở ngôi sao màu xanh đúng là kiếm tốt, nhưng với hắn chỉ có thể coi là bình thường.
Dù sao ngay từ khi bắt đầu hắn đã có kiếm Hành Đạo trong tay!
Hiên Viên Lăng đột nhiên hỏi: “Anh Diệp, tôi muốn nói với anh một chuyện”.
Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng, cười đáp: “Cô nói đi”.
Hiên Viên Lăng chần chừ: “Thật ra tôi đã lừa anh Diệp, tôi đưa anh đến đây để nói với bố mẹ tôi rằng anh là…”
Diệp Quân hỏi: “Bạn trai của cô?”
Hiên Viên Lăng trợn tròn mắt: “Anh…”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Ánh mắt bố mẹ cô nhìn tôi rất kỳ lạ, còn cả anh cô nữa”.
Hiên Viên Lăng cười khổ.
Diệp Quân hỏi: “Mục đích của cô làm gì?”
Hiên Viên Lăng trầm giọng: “Anh Diệp, tôi không có ý xấu”.
Diệp Quân gật đầu: “Tôi biết, tôi chỉ tò mò thôi”.
Hiên Viên Lăng trả lời: “Nhà Hiên Viên tôi có một thanh kiếm tộc tên là Hiên Viên, là bội kiếm của tổ tiên Hiên Viên Đế thời kỳ văn minh Thượng Cổ, thanh kiếm này lưu truyền đến này chỉ có hai đời chủ nhân”.
Diệp Quân nhíu mày: “Hai đời chủ nhân?”