Trên giường, lúc này Diệp Quân thật sự rất nghi ngờ, hắn suy nghĩ cẩn thận, trước khi ngủ, hắn vẫn đang ở trên ghế.
Nhưng lúc dậy lại ở trên giường!
Chỉ có một cách giải thích là hắn được ai đó đưa về.
Từ Chân!
Diệp Quân nhìn về phía Từ Chân trong lòng, Từ Chân vẫn đang mặc áo ngủ, áo ngủ không dày, vì thế thân thể của hắn cảm nhận được rõ ràng thân thể mềm mại của Từ Chân, điểm chết người ở đây là nhìn từ vị trí của hắn có thể thấy cả thứ bên trong áo ngủ qua cổ áo…
Cô ta thật sự chỉ mặc mỗi áo ngủ!
Diệp Quân cười khổ.
Bà chị này đúng là không đề phòng hắn chút nào!
Chẳng lẽ hắn tốt đến thế à?
Diệp Quân cười khổ, ôm một cô gái trong lòng vốn là một chuyện rất thoải mái, nhưng cũng là một sự tra tấn với hắn.
Dù ôm, nhưng lại không thể làm gì cả.
Không thể làm gì, ôm như thế rất dễ khiến người khác có suy nghĩ linh tinh…
Diệp Quân hít sâu một hơi, kìm nén suy nghĩ linh tinh trong lòng, hắn cúi đầu nhìn Từ Chân trong lòng.
Không thể không nói, Từ Chân thật sự là một cô gái vô cùng xinh đẹp, dung nhan tuyệt sắc như thế đủ để vô số đàn ông động lòng.
Lúc này, cô ta khép hờ mát, nhịp thở đều đặn, co người trong lòng hắn như một con mèo mềm mại.
Chim nhỏ rúc vào lòng!
Đây chính là cảm giác của Diệp Quân lúc này.
Nhìn dung nhan xinh đẹp gần trong gang tấc, Diệp Quân đột nhiên cúi người hôn nhẹ một cái lên trán cô ta.
Mà lúc hắn định lùi về thì Từ Chân trong lòng hắn đột nhiên mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau!
Bầu không khí lúc này cũng trở nên cứng đờ!
Từ Chân nhìn Diệp Quân, không nói một lời.
Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Tỷ có tức giận không?”
Từ Chân vẫn nhìn hắn chằm chằm mà không nói gì.
Diệp Quân liên tục suy nghĩ, vốn muốn tìm một cái cớ, nhưng nghĩ lại thì kiếm cớ trước mặt người này sẽ chỉ khiến cô ta coi thường mà thôi.
Vì thế hắn thẳng thừng ôm chặt lấy Từ Chân, đánh trống lảng: “Chân tỷ, ta nhớ hình như hôm qua ta đã đi rồi mà?”
Từ Chân hỏi: “Sao ngươi lại hôn ta?”