Khi nhìn thấy Ngao Thiên Thiên đánh bay Diệp Quân, người đàn ông này vô cùng vui mừng, thì ra hai người không phải người yêu, nên nhanh chóng đứng ra chuẩn bị một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Ngao Thiên Thiên không thèm để ý đến gã, nhanh chóng chạy tới trước mặt Diệp Quân, cô ấy đỡ Diệp Quân dậy, nhìn máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng hắn, cô ấy đau lòng nói: “Huynh không sao chứ?”
Diệp Quân cười khổ.
Suýt chút nữa thì muội đánh chết ta rồi!
Ngao Thiên Thiên nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng Diệp Quân, vô cùng đau lòng.
Người đàn ông kia nhìn hai người với vẻ kinh ngạc: “Các người…”
Ngao Thiên Thiên bình tĩnh nói: “Anh ấy… là chồng tôi!”
Nói xong mặt lập tức đỏ bừng, chưa thành thân mà đã gọi chồng, điều này khiến cô ấy vô cùng xấu hổ, nhưng cũng có phần vui mừng.
Chồng!
Người đàn ông sững sờ, một hồi lâu mới hoàn hồn lại, ngập ngừng nói: “Vậy mà cô… lại đánh hắn như vậy!”
Ngao Thiên Thiên bình tĩnh nói: “Chưa từng nghe câu đánh là thương, mắng là yêu à?”
Người đàn ông sững sờ.
Người trong nhà hàng cũng bất ngờ, mặc dù câu này không sai, nhưng… phải đánh mạnh vậy sao?
Suýt chút nữa đánh chết người rồi!
Trong nhà hàng, ánh mắt ngưỡng mộ của đám đàn ông nhìn Diệp Quân chuyển sang thương hại.
Chàng trai này thật đáng thương.
Sau này không cẩn thận còn có thể bị đánh chết.
Ngao Thiên Thiên để lại vài tờ tiền Hoa Hạ, sau đó bế Diệp Quân rời đi.
Thấy Diệp Quân được Ngao Thiên Thiên bế, biểu cảm của mọi người trong nhà hàng đều trở nên kỳ lạ.
“Thì ra là kẻ ăn bám!”
Có người khinh bỉ nói.
Sau khi ra đường, hai người lại thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Diệp Quân vội vàng nói: “Ta… ta tự đi…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!