Ba người!
Diệp Quân gật đầu: “Ba người thì ba người”.
Hiên Viên Lăng ngồi sang một bên, sau đó cười nói: “Tiết học đầu tiên của chúng ta sẽ học về cái gì?”
Diệp Quân nhìn ba người, cuối cùng hắn nhìn sang Mục Vân: “Cậu dùng kiếm gì?”
Mục Vân hơi lúng túng, lấy một thanh đại kiếm rất dày từ trong chiếc nhẫn ra: “Thầy à, em thích trọng kiếm”.
Trọng kiếm?
Diệp Quân cười nói: “Một kẻ khỏe hơn người, đánh thắng mười người biết võ, được”.
Mục Vân gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nhìn Song Song, hắn đánh giá Song Song một hồi rồi nói: “Cô thì sao?”
Song Song lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nơi này cực kỳ ít linh khí, dù dạy ba người vài kỹ thuật kiếm, ba người cũng khó mà thi triển, thế nên tôi quyết định dạy ba người ý chí chiến đấu và kiếm ý”.
Song Song nhìn Diệp Quân: “Kiếm ý?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Song Song lắc đầu: “Khó quá, nếu có thể lĩnh hội kiếm ý thì đã là tông sư rồi”.
Mục Vân cũng gật đầu: “Khó quá đó. Đến giờ bọn em đều chưa từng nhìn thấy kiếm ý ra làm sao”.
Hiên Viên Lăng khẽ cười, không nói gì, vì cô ấy từng nhìn thấy kiếm ý của Diệp Quân, đến giờ vẫn còn ấn tượng sâu sắc.
Diệp Quân cười nói: “Tôi sẽ cho mọi người thấy”.
Mục Vân ngạc nhiên nói: “Thầy là tông sư ạ?”
Diệp Quân gật đầu, hắn khoanh chân ngồi xuống, sau đó nói: “Kiếm ý là gì? “Ý” là ý cảnh, ý nguyện, mục đích, ý thức chủ quan như sự quyết tâm, còn “kiếm ý” tức là sự hiểu biết của kiếm khách về kiếm, chẳng hạn như mục đích, quyết tâm. Thông thường, kiếm ý của mình là đạo của mình. Cho nên nếu mọi người muốn lĩnh hội được kiếm ý, đầu tiên cần phải tự hỏi bản thân tại sao mình lại tu kiếm”.
Tại sao mình tu kiếm!
Ba người đều không lên tiếng.
Họ vẫn chưa từng nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này.
Diệp Quân nhìn ba người, lại hỏi: “Tại sao tu kiếm?”
Song Song trầm giọng nói: “Muốn trở thành kiếm tu, là kiểu kiếm tu có thể ngự kiếm”.
Diệp Quân cười nói: “Chỉ thế thôi sao?”
Song Song do dự rồi gật đầu.
Diệp Quân im lặng.