Thôi xong rồi!
Không còn cơ hội nữa.
Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng cúi người khẽ hôn lên trán Ngao Thiên Thiên: “Đi đi”.
Được hôn ngay trước mặt mọi người, gò má Ngao Thiên Thiên ánh lên màu ráng đỏ, sợ Diệp Quân lại làm ra chuyện nào đó ngượng ngùng, cô ấy vội đẩy Diệp Quân ra: “Huynh mau đi đi”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó xoay người đi.
Ngao Thiên Thiên đi đến bục giảng, lúc này cả lớp đều đang nhìn cô ấy.
Ngao Thiên Thiên bỗng đập lên bàn trên bục giảng.
Bốp!
Bục giảng vỡ tan thành tro bụi.
Ngao Thiên Thiên bình tĩnh nói: “Tiết trước chúng ta học đến đâu rồi?”
Học viên: “…”
Sau khi rời khỏi lớp học, Diệp Quân đi ra ngoài, lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng mặt trời hơi nóng rát nhưng lại không cảm thấy nóng bức.
Diệp Quân nhắm mắt lại, để cho ánh nắng chiếu rọi lên người hắn.
Lúc này tâm trạng hắn vô cùng thoải mái.
Chuyện của Thiên Thiên như một cái gai ở trong cổ họng hắn, hắn vẫn chưa giải quyết được, không chỉ chưa giải quyết mà còn luôn trốn tránh.
Đây không phải là những gì đàn ông nên làm.
Là kiếm tu, điều bản thân sợ nhất là đầu óc không thông suốt, mà trước đó hắn chưa bao giờ thông suốt về vấn đề tình cảm.
Vẫn luôn tìm cách trốn tránh.
Lúc này cuối cùng hắn cũng dám đối diện với nội tâm của mình rồi.
Đồng thời hắn cũng đang kiểm điểm lại bản thân.
Trong vấn đề tình cảm, mình không chỉ do dự không quyết mà còn hơi đểu.
Trước đây hắn là một tên mù mờ về tình cảm, khi đối diện với phụ nữ hắn không cố ý trêu chọc, thật ra đôi khi hắn cũng hơi ngu ngơ, vì mỗi khi ở bên phụ nữ, mọi người đều như trở thành người yêu của hắn.
Thật ra chuyện này không tốt chút nào.
Mình không nên do dự không quyết ở phương diện tình cảm.
Nếu không yêu thì đừng nên trêu chọc.
Nếu yêu thì đừng nên phụ lòng người ta. Nghĩ đến đây, mọi suy nghĩ trong lòng Diệp Quân đều được thông suốt.
Kiếm ý bỗng xuất hiện quanh người Diệp Quân, không chỉ thế, lúc này khí tức của hắn cũng tăng lên rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên hắn đối diện với tình cảm của mình, cũng là lần đầu tiên nhìn lại bản thân.