Bên đó vừa ký hợp đồng với nhà họ Cố, song phương có rất nhiều chuyện cần làm.
Lúc này, Hiên Viên Lăng đang đi đến.
Diệp Quân nói ngay: “Lăng cô nương, tôi cần cô giúp một chuyện”.
Hiên Viên Lăng bảo: “Anh nói đi”.
Diệp Quân nói: “Tôi muốn đến học viện Ngân Hà”.
Hiên Viên Lăng hỏi: “Tới làm học viên?”
Diệp Quân lắc đầu: “Làm học viên thì có hơi lãng phí”.
Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, mắt chớp chớp, không nói lời nào.
Diệp Quân cười bảo: “Cô cho rằng tôi đang khoác lác?”
Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Anh Diệp hiểu lầm, thực lực của anh ra sao, tôi biết, với thực lực đó, anh hoàn toàn có thể vào làm giáo viên trong học viện”.
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu khó quá thì làm học viên cũng được”.
Hắn cũng chẳng còn cách nào, nơi này không có ai biết hắn là ai.
Hiên Viên Lăng nói: “Anh Diệp, xin chờ một chút”.
Nói đoạn, cô ấy đi tới một bên, gọi điện thoại đi.
Một lúc sau, Hiên Viên Lăng quay sang phía Diệp Quân: “Chúng ta tới học viện Ngân Hà gặp một người, chỉ cần người đó gật đầu thì anh có thể trở thành giáo viên trong học viện”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hiên Viên Lăng nói: “Đi thôi”.
Hai người xuống tầng trệt, Hiên Viên Lăng đích thân lái xe.
Trên xe, Hiên Viên Lăng hỏi: “Anh Diệp, anh muốn tới học viện Ngân Hà cũng là để tìm người à?”
Diệp Quân gật đầu.
Hôm qua, trong cuộc trò chuyện với Từ Chân, hắn mới biết, Từ Thụ và Từ Nhu đều đang ở học viện Ngân Hà, nhưng hắn không biết hai người đó ở học viện Ngân Hà làm gì.
Để học tập?
Diệp Quân khẽ lắc đầu, có lẽ chỉ đơn thuần là tới thể nghiệm cuộc sống.
Hiên Viên Lăng dường như lại nghĩ đến điều gì, cô ấy trầm giọng: “Anh Diệp, chúng tôi vừa nhận được một tin, hình như người của Vị Lai Tông đang nhắm vào anh, hiện đã cho người đi tìm hiểu tung tích của anh khắp nơi”.
Vị Lai Tông à!