Sau chừng nửa giờ, Diệp Quân đã nằm gục ra sàn, nhìn chai rượu Từ Chân đưa tới, hắn xua tay rối rít: “Không được, uống… không nổi nữa”.
Từ Chân chớp mắt: “Say rồi?”
Diệp Quân mơ hồ đáp: “Hình như hơi say”.
Khóe miệng Từ Chân hơi nhếch lên: “Vừa rồi toàn là cậu hỏi ta, ta còn chưa hỏi cậu đâu”.
Diệp Quân cảm thấy đầu mình đã nặng trịch, bèn nói: “Để mai hỏi đi”.
Từ Chân vội bảo: “Không được không được, ta muốn hỏi ngay bây giờ”.
Diệp Quân bất đắc dĩ nói: “Vậy tỷ hỏi đi”.
Từ Chân lập tức lấy giấy bút trên bàn, ghé sát vào Diệp Quân, nhắc: “Ta hỏi đó nha”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Từ Chân chớp chớp mắt: “Ta muốn hỏi cậu… Khi cậu với Tiểu Thụ làm loại chuyện thân mật đó, thì có cảm giác thế nào? Với cả, dùng tư thế nào, nói tường tận ra coi…”
Diệp Quân chợt mở bừng mắt.
Trong tích tắc, men say trong hắn tiêu tan quá nửa.
Cái quỷ gì cơ?
Cái quỷ gì cơ?
Nghe Từ Chân nói thế, Diệp Quân ngây người ra, đây là câu hỏi kiểu gì vậy?
Nhìn vẻ mặt đầy khiếp sợ của Diệp Quân, Từ Chân chớp chớp mắt, nhẹ đặt tay phải lên ngực hắn, tiếp đó, cô ta đẩy ngã hắn, dịu dàng nói: “Đừng xấu hổ, ta không có ý gì khác, chỉ muốn làm một cuộc phỏng vấn đơn thuần, cậu có thể coi ta là Từ Thụ cũng được”.
Diệp Quân cứng đờ cả mặt, còn có thể chơi như vậy sao?
Thấy Diệp Quân có vẻ đề phòng, Từ Chân quyết định đổi đề tài: “Cậu quen biết Từ Thụ như thế nào?”
Bát Uyển!
Diệp Quân liếc nhìn Từ Chân, âm thầm thở dài một hơi, vấn đề này coi như còn bình thường.
Từ Chân thúc giục: “Nói mau nào”.
Diệp Quân gật đầu, nghĩ tới Bát Uyển, trên môi hắn vô thức nở một nụ cười: “Ở một thôn nhỏ…”
Diệp Quân thong thả kể ra cho Từ Chân nghe câu chuyện của mình và Bát Uyển, khi nhắc tới suối nước nóng ở Chân Thần Giới, đáy mắt Từ Chân như vụt sáng, khiến Diệp Quân lại do dự.
Thấy thế, Từ Chân vội vàng hỏi: “Khi đó Từ Thụ chủ động à?”
Diệp Quân do dự giây lát rồi gật đầu.
Đúng là Từ Thụ chủ động thật!
Từ Chân thì thào: “Tiểu Thụ háo sắc ghê”.