Diệp Quân lắc đầu: “Không khó”.
Nói rồi hắn chợt chỉ vào đầu mày của Tô Tử, trong nháy mắt đầu Tô Tử hiện lên vô số tin tức.
Một lúc sau, Diệp Quân rút tay về.
Tô Tử từ từ mở mắt: “Vũ Trụ Quan Huyên Pháp?”
Diệp Quân gật đầu: “Công pháp tu luyện tốt nhất hiện tại”.
Tô Tử khẽ hỏi: “Rất trân quý đúng không?”
Diệp Quân cười đáp: “Không trân quý, giống như hòn đá cô đeo trên người thôi”.
Tô Tử nhìn Diệp Quân, một lúc sau hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh chỉ biết lừa tôi thôi…”
Diệp Quân cười rồi bảo: “Lát nữa tôi sẽ đến cầu vượt tìm người bán sách, cô có muốn đi cùng không?”
Tô Tử vốn định gật đầu nhưng dường như nghĩ tới điều gì, cô ấy khẽ lắc đầu: “Tôi phải đi tìm chị Cố, còn rất nhiều chuyện làm ăn cần thương lượng, không thể kéo dài thêm nữa”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Lúc này Hiên Viên Lăng đi vào.
Diệp Quân đứng lên, cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi!”
Nói xong hắn quay người rời đi.
Tô Tử đột nhiên nói: “Chờ một chút!”
Diệp Quân quay đầu nhìn Tô Tử, Tô Tử đi tới trước mặt hắn, chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch, nhẹ giọng nói: “Nếu một ngày nào đó anh phải đi, đừng rời đi mà không nói lời từ biệt, được không?”
Diệp Quân trầm mặc một lát rồi gật đầu: “Chắc chắn sẽ không như vậy”.
Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh hứa rồi đấy!”
Diệp Quân cười: “Tôi hứa”.
Tô Tử cười tươi tắn: “Mau đi đi”.
Diệp Quân gật đầu rồi quay người, cùng Hiên Viên Lăng
Ở chỗ cũ, Tô Tử trầm mặc hồi lâu, sau đó lắc đầu cười, nụ cười hơi chua chát.
Sau khi Diệp Quân và Hiên Viên Lăng xuống khỏi tòa nhà Hiên Viên thì đi thẳng đến cầu vượt Yến Kinh!
Yến Kinh về đêm, đèn đường sáng trưng, trên các lối phố, người qua lại nhộn nhịp, huyên náo không ngừng, hai bên đường là hàng loạt các cửa hàng lớn nhỏ, khách ra vào thành dòng không dứt, náo nhiệt và phồn hoa.
Diệp Quân cùng Hiên Viên Lăng chầm chậm bước đi, Diệp Quân hào hứng quan sát xung quanh, phải nói rằng ngôi sao màu xanh này đúng là một chốn ngập tràn không khí sinh hoạt bình dị.