Hiên Viên Lăng hơi chần chừ, sau đó hỏi: “Anh Diệp tìm nó làm gì?”
Diệp Quân nghiêm túc: “Tôi muốn nói với nó, nó bị sa thải!”
Hiên Viên Lăng: “…”
Đuổi việc Thiên Đạo?
Hiên Viên Lăng lắc đầu cười, đương nhiên cô ấy sẽ không coi là thật, chỉ coi như lời nói khi tức giận của Diệp Quân mà thôi.
Thiên Đạo!
Đối với người bình thường có thể rất xa lạ, thậm chí hoàn toàn chưa nghe tới bao giờ. Nhưng đương nhiên nhà Hiên Viên của cô ấy không thể nào không biết.
Ngôi sao màu xanh cũng có Thiên Đạo!
Hơn nữa còn do Ngân Hà Tông đích thân phái tới để duy trì trật tự, ngăn chặn tà yêu gây loạn ở ngôi sao màu xanh.
Mà Diệp Quan nói đuổi việc Thiên Đạo, điều này đương nhiên không thực tế, trừ khi hắn là Tông chủ của Ngân Hà Tông!
Diệp Quân cũng không nói gì nữa, bây giờ hắn chỉ hy vọng mau chóng chữa khỏi vết thương cho Tô Tử, dạy cô ấy tu hành!
Hắn bị nhắm đến, nhưng Tô Tử thì không!
Khoảng một tiếng sau, máy bay trực thăng dừng trên nóc một tòa nhà, Hiên Viên Lăng đưa hai người Diệp Quân đến căn phòng sang trọng nhất ở tầng cao nhất, căn phòng này cực lớn với diện tích chừng hơn tám trăm mét vuông, bài trí cực kỳ sang trọng, nhìn từ cửa sổ có thể thấy cả thành phố Yến Kinh.
Hiên Viên Lăng nói: “Đây là tòa nhà Hiên Viên, mà căn phòng này là nơi tôi nghỉ ngơi thường ngày, hai người ở đây sẽ không bị bất kỳ ai quấy rầy đâu”.
Diệp Quân nhìn môi trường xung quanh, đúng là rất thoải mái.
Diệp Quân bế Tô Tử đặt lên giường, Hiên Viên Lăng đi vào nhìn hai chân Tô Tử: “Cần phải rửa sạch đã”.
Diệp Quân nói: “Tôi đi lấy nước”.
Nói xong hắn đứng dậy rời đi.
Chẳng bao lâu sau Diệp Quân đã mang một chậu nước đến trước mặt Tô Tử, hắn nhẹ nhàng bỏ những dải vải đó ra, vết thương đã lành lại nhờ sự chữa lành của đá Nữ Oa, nhưng trông vết máu vẫn khá rợn người.
Diệp Quân lấy khăn nhẹ nhàng lau đi vết máu trên chân cô ấy.
Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Trong lòng Tô Tử cực kỳ vui vẻ, trên mặt cũng nở nụ cười quyến rũ.
Rất nhanh, Diệp Quân đã rửa sạch hai chân Tô Tử, sau đó hắn bế cô ấy lên giường, đắp chăn cho cô ấy: “Cô nghỉ ngơi thêm đi”.
Tô Tử khẽ gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Ừm”.
Diệp Quân đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.