Khi chạm tới một thứ mềm mại, đầu óc Diệp Quân trống rỗng, cơn buồn ngủ lập tức biến mất hoàn toàn.
Lúc này mặt Tô Tử đỏ rực như ánh nắng, cô ấy thẹn thùng cúi thấp đầu đến trước ngực, thân thể cũng hơi run rẩy.
Yết hầu Diệp Quân lăn lộn, hắn cất lời: “Tô Tử, không cần như thế đâu…”
Tô Tử vô cùng thẹn thùng, run rẩy nói: “Bây giờ còn buồn ngủ nữa không?”
Diệp Quân im lặng, bây giờ đã không phải vấn để buồn ngủ hay không nữa. Hiện tại suy nghĩ của hắn bắt đầu đi xa rồi.
Tô Tử lại nhỏ giọng hỏi: “Thích không?”
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, nói không thích thì quá dối trá.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tô Tử, cảm ơn, chỉ là cô không cần phải khiến bản thân chịu thiệt như thế đâu”.
Tô Tử lắc đầu: “Cũng không phải chịu thiệt, anh đừng cảm thấy tôi là một người tuỳ tiện là được”.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Sao có thể chứ?”
Tô Tử dịu dàng sờ mặt Diệp Quân: “Lúc trên máy bay, tôi cứ nghĩ rằng chúng ta chết chắc. Anh biết không? Lúc đó khi ôm anh, tôi lại không thấy sợ hãi nữa”.
Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”
Tô Tử cười khẽ: “Vì tôi ở cạnh anh!”
Diệp Quân im lặng.
Tô Tử khẽ mỉm cười, cũng không nói gì nữa.
Lúc này, Diệp Quân muốn rụt tay về, nhưng Tô Tử lại ngăn cản hắn, cô ấy nhỏ giọng nói: “Sờ đi! Vì tôi cảm thấy hình như anh không buồn ngủ nữa”.
Diệp Quân: “…”
Không thể không nói, đêm này dù có đau cũng vui.
Hắn có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng có vài chuyện lại không thể làm!
Dù thế nào thì bây giờ hắn cũng không buồn ngủ nữa.
Cuối cùng cũng chịu đựng đến khi trời sáng, Tô Tử vừa định đứng lên thì phát hiện thứ khác thường trước ngực mình, như nhớ ra điều gì, cô ấy nhất thời đỏ mặt.
Diệp Quân cũng rất tự giác rụt tay về, mà lúc này, Tô Tử cũng đứng lên. Nhưng vừa đứng dậy, cô ấy đã lập tức ngã xuống.
Diệp Quân vội vàng đỡ lấy Tô Tử, hắn nhìn xuống chân Tô Tử, lúc này, trên chân cô ấy chi chít vết thương.
Nghĩ đến chuyện hôm qua cô ấy cõng mình đi xa như thế, Diệp Quân nhất thời hơi đau lòng, hắn vội vàng tháo dây chuyền trên cổ mình xuống đeo cho Tô Tử, Tô Tử vội nói: “Hay là anh đeo…”
Diệp Quân nhìn Tô Tử: “Nghe lời!”
Dù không tức giận, nhưng lại chứa đựng cảm giác uy nghiêm.
Tô Tử do dự một lát rồi gật đầu: “Được!”
Diệp Quân khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Nào, tôi cõng cô!”