Tự dưng không còn hứng thú ăn uống nữa.
Diệp Quân nhìn cô gái: “Cô không có ý định tu luyện sao? Như... Hiên Viên Lăng ấy?"
Tô Tử nhìn lại: “Vậy anh bằng lòng dạy tôi chứ?"
Cô ấy biết phương pháp tu hành của người Cổ Võ vô cùng quý giá, người thường nếu muốn theo chỉ có nước thi vào học viện Ngân Hà, hoặc xuất thân từ một số gia tộc lâu đời kín tiếng như nhà Hiên Viên.
Diệp Quân cười: “Đương nhiên rồi. Chỉ cần cô muốn học, tôi sẽ đưa cho phương pháp tu luyện tốt nhất”.
Tô Tử nhìn hắn: “Vì sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
Diệp Quân sửng sốt.
Tô Tử lặp lại: “Vì sao?"
Cô ấy nhìn thẳng vào hắn, hy vọng có thể nghe thấy một đáp án.
Diệp Quân chỉ cười: “Vì cô rất tốt”.
Tô Tử im lặng cúi đầu.
Diệp Quân chân thành nói: “Từ khi đến đây, chỉ có cô và Uyển Du là đối xử với tôi tốt nhất, nên tôi cũng mong hai cô sẽ có cuộc sống viên mãn”.
Tô Tử ngẩng đầu lên: “Còn nguyên nhân gì nữa không?"
Nguyên nhân khác?
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Chỉ đơn giản mong cô sống tốt thôi, không có ý đồ gì khác...”
Tô Tử liếc hắn một cái rồi cúi đầu xuống đĩa thức ăn, thì thầm: “Sao lại không có ý đồ khác chứ?". Giọng lí nhí như muỗi kêu làm Diệp Quân không nghe rõ.
Hắn bèn hỏi lại: “Cô nói gì sao?"
Tô Tử lập tức lắc đầu: “Không có”.
Diệp Quân chỉ im lặng nhìn cô một cái.
Cơm nước xong xuôi rồi, hai người lên đường tới sân bay.
Mọi thủ tục đã được thư ký Tiểu Tuyết xử lý. Diệp Quân và Tô Tử lên máy bay, đương nhiên ngồi chung một chỗ.
Máy bay cất cánh khiến Diệp Quân không kiềm được vẻ hứng thú.
Thứ này rất giống với tàu vũ trụ của vũ trụ Quan Huyên, nhưng tốc độ chậm hơn nhiều.
Hắn vẫn luôn thắc mắc vì sao văn minh võ đạo của ngôi sao màu xanh lại thấp đến vậy?
Có chủ nhân bút Đại Đạo, có mẹ hắn, có một số đại lão khác ở đây, đáng lý mà nói thì không nên như vậy chứ.