Hiên Viên Lăng tiễn đối phương đến cửa, thấy chiếc xe đi rồi mới thì thầm: “Nhất định phải mời anh ta đến dự tiệc sinh nhật mình...”
...
Sau khi trở về nhà họ Tô, Diệp Quân về lại phòng theo sự hướng dẫn của Tiểu Tuyết.
Hắn ngồi xếp bằng xuống đất, tiếp tục vận chuyển tâm pháp Vũ Trụ Quan Huyên trong cơ thể.
Huyền khí trong người hắn hiện giờ đã đủ để tung ra năm tia kiếm khí.
Năm tia!
Lấy sức mạnh hiện nay của hắn, cho dù không cần Huyền khí, chỉ dùng ý niệm để điều khiển kiếm thì cũng đã vượt xa người thường, vì vậy bây giờ không chỉ tích tụ huyền khí để tự vệ nữa.
Mà là để dồn sức phá phong ấn kia!
Hắn muốn xem nó mạnh đến cỡ nào.
Vì hắn không cam lòng bị áp chế mãi.
Bất tri bất giác đã đến nửa đêm.
Cửa phòng Diệp Quân bị đẩy ra, Tô Tử bước vào.
Hắn không khỏi ngạc nhiên khi thấy cô gái xuất hiện trong bộ váy ngủ màu trắng, mái tóc còn ẩm ướt như vừa tắm gội xong.
Tô Tử cười: “Biết ngay là anh chưa ngủ mà!"
Đoạn chậm rãi đi tới.
Diệp Quân đang cười cười thì thấy Tô Tử kéo cổ áo ngủ ra, bèn giật mình: “Này... tiến triển thế này có hơi nhanh quá không?!"
Tô Tử thoáng ngẩn ra, đoạn xấu hổ nguýt hắn: “Anh nghĩ gì vậy hả? Tôi chỉ muốn cho anh xem dây chuyền thôi!"
Diệp Quân ghé mắt nhìn, thấy cô ấy đã đeo viên đá Nữ Oa hắn tặng lên. Cho dù trong đêm tối, nó vẫn tỏa sáng lấp lánh, đá quý bình thường không thể bì kịp.
Ra là hiểu lầm!
Diệp Quân xấu hổ.
Mình càng lúc càng bậy bạ thế này chắc chắn là do huyết mạch rồi.
Huyết mạch Phong Ma: “...”
Tô Tử thẹn thùng nhìn hắn: “Đẹp không?"
Diệp Quân gật đầu: “Đẹp”.
Tô Tử: “Dây chuyền này hẳn là đắt lắm nhỉ?"
Diệp Quân cười: “Không đắt, chỉ là trang sức bình thường, trông đẹp mắt hơn tí thôi”.
Tô Tử nhìn hắn một hồi rồi cúi đầu: “Ừm”.