Người đàn ông im lặng không nói.
Quả thật là có tác dụng.
Vì bây giờ ông ta không thể đi khỏi nơi này, cũng không dám đi, ông ta cũng sợ ra khỏi đây thì sẽ có một thanh kiếm rơi từ trên trời xuống.
Người đàn ông nhìn tiền Hoa Hạ trong tay Diệp Quân, im lặng một lúc rồi nói: “Đưa thêm đi”.
Diệp Quân quay sang nhìn Hiêu Hiêu đứng một bên, Hiêu Hiêu hiểu ý vội lấy tiền Hoa Hạ của mình ra.
Diệp Quân đưa hết tiền cho người đàn ông, ông ta nhận lấy rồi nói: “Chỉ có thể đưa cho cậu một món thôi”.
Thật ra ông ta cũng bất đắc dĩ, chỉ có mấy người biết ông ta bị áp chế ở đây, mà mấy người đó lại không thể cho ông ta tiền tiêu, ông ta lại không thể ra ngoài… mẹ nó chứ, ngột ngạt quá rồi đấy.
Một món!
Diệp Quân hơi do dự.
Người đàn ông giận lên nói: “Còn không biết đủ à?”
Diệp Quân cười nói: “Một thì một”.
Người đàn ông trợn mắt nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Muốn lấy món bảo vật thuộc phương diện nào?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Để tặng cho phụ nữ”.
Phụ nữ!
Người đàn ông suy nghĩ một lúc, sau đó xòe bàn tay ra, một hòn đá to bằng ngón tay cái xuất hiện trước mặt Diệp Quân, hòn đá có nhiều màu, tràn ngập ánh sáng tỏa ra xung quanh, cực kỳ đẹp mắt.
Diệp Quân hỏi tò mò: “Tiền bối, đây là?”
Người đàn ông bình tĩnh nói: “Một trong mười thần khí lớn của Hoa Hạ, đá Nữ Oa, có thể tự động hấp thụ sức mạnh của tinh tú trời đất, cầm theo nó có thể tránh được nhiều tà khí, dung mạo trẻ mãi, trường sinh bất tử”.
Diệp Quân hỏi: “Cấp bậc gì thế?”
Người đàn ông: “Cậu quan tâm cấp bậc gì làm gì, có lấy hay không?”
Diệp Quân vội nói: “Lấy chứ”.
Nói rồi hắn nhận lấy hòn đá, như nghĩ đến điều gì, hắn lại hỏi: “Tiền bối, có thể làm thành dây chuyền giúp ta không?”
Người đàn ông tức giận, lúc này Diệp Quân vội nói: “Ta đưa thêm tiền”.
Người đàn ông im lặng một lúc rồi nói: “Được”.
Ông ta vừa nói vừa lấy một sợi dây màu bạc ra, lần mò một lúc cũng làm được một sợi dây chuyền.