Một lúc sau, Tô Tử cúp điện thoại, quay sang nhìn Diệp Quân: “Hai hôm nữa đi Yến Kinh rồi, ở tập đoàn còn nhiều chuyện cần xử lý, tôi phải về đó, anh đi cùng tôi luôn chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Tôi không định tới nhà họ Tô đâu”.
Đến nhà người khác, hắn luôn cảm thấy không thoải mái lắm.
Tô Tử lại nói: “Vậy về khu Tử Quận?”
Diệp Quân lắc đầu, nhìn về phía Tiểu Tuyết: “Tiểu Tuyết cô nương trước đó có nói sẽ đăng kí phòng khách sạn giúp tôi, việc này để cô ấy giải quyết đi”.
Tô Tử do dự giây lát rồi gật đầu: “Vậy cũng được”.
Nói xong, Tô Tử định bước đi.
Diệp Quân đột nhiên gọi lại: “Chờ chút đã”.
Tô Tử quay đầu nhìn lại, Diệp Quân quơ quơ hộp dao cạo râu, cười bảo: “Cảm ơn món quà của cô”.
Tô Tử vờ trách một tiếng: “Khách sáo quá đấy!”
Diệp Quân cười nói: “Lần sau không nói thế nữa”.
Tô Tử cười nhẹ một tiếng.
Sau khi cô ấy đi khỏi, Diệp Quân và Tiểu Tuyết rời khỏi nơi đó.
…
Tại khu Tử Quận, trong căn hộ.
Mục Uyển Du trở về, lặng người ngồi đợi trên ghế sofa.
Sau khi Diệp Quân rời đi, cô ấy cũng không tham dự tiệc tối nữa mà quay về đây, đợi Diệp Quân từ chiều tới giờ, nhưng vẫn không thấy hắn trở lại.
Đêm xuống, Diệp Quân vẫn không về.
Hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy dài, Mục Uyển Du nhìn xuống chiếc nhẫn trong tay, ánh mắt thất thần.
Cô ấy biết, có một số người, đã bỏ lỡ là sẽ không quay về được như trước.
Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Tuyết, Diệp Quân vào trú chân trong một khách sạn.
Trong phòng, hắn ngồi xếp bằng trên giường, hai tay đặt trên đầu gối, vận hành Vũ Trụ Quan Huyên Pháp.
Hấp thu linh khí!
Linh khí nơi này cực loãng, nếu không nhờ Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, chỉ e hắn không thể hấp thu được chút huyền khí nào.
Diệp Quân cũng phát hiện, sức mạnh tu vi trước đó không thể dùng được, nhưng huyền khí mới hấp thu lại có thể dùng.
Thành thật mà nói, điều này có gì đó rất khác thường.
Diệp Quân cho rằng, rất có khả năng đây đúng là chuyện do cha mình gây ra.
Lẽ nào cha muốn mình phá tan cơ sở cũ để gầy dựng cái mới?
Phá cũ lập mới!