Khác với phong cách lạnh lùng lại gợi cảm của Tô Tử, Mộc Uyển Du thuộc về kiểu thiếu nữ thanh tú điềm đạm, đoan trang e thẹn lại mềm mại mơn mởn.
Bắt gặp ánh mắt của Diệp Quân, Mộc Uyển Du thoáng đỏ mặt, khẽ hỏi: “Trông đẹp không?”
Nói xong, cô ấy vô thức nắm chặt tay, dường như khá căng thẳng.
Diệp Quân mỉm cười, đáp: “Tôi đã đọc nghìn vạn quyển sách, nhưng lúc này, dù đã vắt óc nghĩ cũng không thể tìm được từ ngữ nào hình dung ra vẻ đẹp của cô, tôi ngẫm lại, chợt hiểu rằng không phải do tôi đọc ít sách quá mà do ngôn từ của loài người đều không thể miêu tả vẻ xinh đẹp của cô”.
Mộc Uyển Du hơi ngẩn ra, gò má càng ửng hồng, cô ấy liếc xéo Diệp Quân một cái: “Đâu có được khoa trương như anh nói chứ…”
Nói là nói thế nhưng trong lòng cô ấy đang khấp khởi mừng vui, mặt mày cũng tràn ngập ý cười.
Diệp Quân chợt cười khổ: “Hôm nay tôi xong đời rồi”.
Mộc Uyển Du thắc mắc: “Vì sao?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Cô xinh đẹp như thế, chẳng phải sẽ khiến tôi bị đám người theo đuổi cô đối phó đến chết sao?”
Mộc Uyển Du dịu dàng cười: “Vậy anh có sợ không?”
Diệp Quân thoải mái nói: “Trừ cha với ông nội, tôi chưa từng sợ ai! À quên… cả cô tôi nữa”.
Mộc Uyển Du trừng mắt với hắn một cái: “Họ hung dữ lắm sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải hung dữ, chủ yếu là do tôi đánh không lại họ”.
Mộc Uyển Du bật cười: “Có phải họ đều rất lợi hại không?”
Diệp Quân gật đầu: “Rất lợi hại”.
Mộc Uyển Du lại hỏi: “Đánh với anh thì ai lợi hại hơn?”
Diệp Quân do dự một chút, vốn định mặt dày nói 50/50 thôi, nhưng nghĩ lại, nhớ tới cha và cô cô váy trắng cũng đang ở ngay hệ Ngân Hà này, bèn đổi giọng: “Gia tộc chúng tôi luôn có truyền thống cha hiền con thảo, chưa bao giờ đánh nhau, rất là êm ấm”.
Mộc Uyển Du cười cười, còn định nói thêm điều gì thì Diệp Quân đã bảo: “Đi thôi, chúng ta tới tham dự tiệc mừng tốt nghiệp của cô đi”.
Mộc Uyển Du gật đầu: “Được”.
Hai người xuống lầu, thấy thư kí của Tô Tử là Tiểu Tuyết đang đứng chờ.
Tiểu Tuyết cười nói: “Anh Diệp, cô chủ đã dặn tôi đưa hai người đi”.
Thật có lòng!
Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.
Hai người ngồi vào băng ghế sau, thư kí Tiểu Tuyết tự mình lái xe.
Mộc Uyển Du nhìn ra cửa sổ, chợt thấy lưu luyến: “Sau khi tốt nghiệp sẽ phải rời khỏi thành phố này”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!