Diệp Quân cau mày, khi cô ta sắp đá tới chân hắn thì tay trái của hắn chợt nắm lấy chân cô ta, cô ta sững sờ, không ngờ chiêu này của mình lại bị hắn đỡ được.
Mà lúc này, Diệp Quân đột nhiên bay lên đạp vào bụng cô gái tóc đỏ.
Rầm!
Cô gái tóc đỏ bị đá bay vài mét, khi cô ta dừng lại, Diệp Quân đã xuất hiện trước mặt cô ta, giẫm lên tay phải của cô ta.
Rắc rắc!
Năm ngón tay đều đã gãy!
“A!”
Cô gái tóc đỏ hét lên một tiếng, trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Tôi phải giết anh, tôi phải giết anh…”
Diệp Quân híp mắt, mà lúc này Cố Vân Mạn và Tô Tử đã chạy ra, thấy cảnh này, hai cô gái đều biến sắc.
Đúng lúc này, ba vệ sĩ đột nhiên xuất hiện bên cạnh, vệ sĩ đứng đầu rút súng ra chỉ vào Diệp Quân: “Buông cô chủ nhà tôi ra!”
Cô gái tóc đỏ giận dữ lườm vệ sĩ: “Mau nổ súng, mau nổ súng, bắn chết anh ta đi…”
Diệp Quân xòe tay, một chiếc đũa bay ra.
Vút vút vút!
Ngay lập tức, chiếc đũa xuyên qua đầu ba vệ sĩ chuẩn bị nổ súng!
Ba vệ sĩ đều ngã xuống!
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của Cố Vân Mạn trong nháy mắt co rút lại thành mũi kim!
Cô gái tóc đỏ nằm trên đất cũng trợn mắt há mồm.
Giết rồi!
Vệ sĩ của mình bị giết rồi!
Lúc này cuối cùng cô gái tóc đỏ cũng thấy hơi sợ.
Diệp Quân nhìn cô gái tóc đỏ trên đất, trong mắt hiện lên sát khí, lúc này Cố Vân Mạn vội nói: “Anh Diệp, xin ra tay nương tình…”
Diệp Quân nhìn Cố Vân Mạn: “Cô mơ đẹp lắm!”
Nói xong hắn cầm chiếc đũa đâm vào giữa hai hàng lông mày của cô gái tóc đỏ…
Nhìn chiếc đũa tới gần, con ngươi cô gái tóc đỏ co rụt lại, sắc mặt cô ta tái nhợt.
Mình sắp chết rồi!
Đây là suy nghĩ cuối cùng của cô gái tóc đỏ vào lúc này.
Gặp phải người tàn nhẫn rồi.