Nhìn thấy hai chữ này, Diệp Quân ngớ người tại chỗ.
Chẳng lẽ là Chân Thần viết?
Nhưng sách Chân Thần viết lại ở hệ Ngân Hà?
Lẽ nào cô ta thật sự ở hệ Ngân Hà?
Diệp Quân im lặng, trong lòng chấn động, chắc chắn quyển sách này do Chân Thần viết, vì hắn đã từng đọc một số sách cổ do cô ta viết, có thể nói là văn phong giống y như đúc!
Lúc này Tô Tử đi tới, khi thấy quyển sách Diệp Quân cầm, cô ấy đỏ mặt: “Sao… Sao anh lại đọc quyển này…”
Diệp Quân vội hỏi: “Cô Tô Tử, cô biết người viết cuốn sách này không?”
Tô Tử lắc đầu như trống bỏi: “Không, tôi không biết, tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ…”
Diệp Quân cười khổ: “Tác giả của cuốn sách này có thể cũng là người tôi quen, ồ không đúng, có thể là chị gái của người tôi quen”.
“Chị gái?”
Tô Tử hơi ngạc nhiên.
Diệp Quân gật đầu.
Tô Tử nói: “Cuốn sách này không phải do tôi mua, là một người bạn ở Yến Kinh gửi cho tôi”.
Diệp Quân nhíu mày: “Yến Kinh?”
Tô Tử gật đầu: “Đúng thế”.
Nét mặt Diệp Quân trầm xuống, chẳng lẽ Chân Thần ở Yến Kinh?
Tô Tử cười: “Đừng vội, tối nay là chúng ta có thể gặp được cô ấy rồi”.
Diệp Quân sửng sốt.
Tô Tử khẽ mỉm cười: “Lần này cô ấy đến đây để bàn chuyện làm ăn với tôi, tối nay tôi và cô ấy sẽ gặp nhau ở câu lạc bộ Vô Biên”.
Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Câu lạc bộ Vô Biên?”
Tô Tử gật đầu: “Chẳng phải anh nói ở câu lạc bộ Vô Biên có thể có người anh quen sao? Tối nay chúng ta đến đó đàm phán, làm thẻ hội viên, sau đó chúng ta đi gặp quản lý câu lạc bộ. Anh nói chuyện với đối phương, xem có thể tìm được người anh muốn tìm hay không”.
Thư ký ở bên cạnh bỗng cười bảo: “Ban đầu chúng tôi đặt ở nhà hàng Vân Thương cơ, nhưng cô chủ đã vì anh Diệp mà thay đổi địa điểm đấy”.
Tô Tử liếc thư ký: “Nhiều chuyện”.
Diệp Quân nhìn Tô Tử, khẽ nói: “Cảm ơn cô”.
Tô Tử mỉm cười: “Khách sáo cái gì? Nhưng anh phải đồng ý với tôi một chuyện, đến đó không được gây sự!”
Diệp Quân cười đáp: “Được!”
Tô Tử chớp mắt: “Chắc chứ? Các cô gái ở đó đều rất xinh đẹp đấy!”