Lời này của Diệp Quân khiến Tô Tử đờ ra như bức tượng, trong lòng cảm thấy hoảng sợ. Nhưng cô ấy chưa kịp nói gì thì cửa phòng Mộc Uyển Du mở ra. Cô ấy thấy bạn mình đứng bên ghế sô pha thì thắc mắc: “Tô Tử?"
Tô Tử hơi rũ đầu: “Uyển Du”.
Mộc Uyển Du cười: “Hai người đang nói gì vậy?"
Tô Tử lắc đầu: “Sao cậu lại dậy rồi?"
Mộc Uyển Du: “Mình nghe có tiếng ồn ào nên ra xem...”
Diệp Quân bỗng xen vào: “Đi nghỉ đi”.
Mộc Uyển Du nhìn hắn rồi lại nhìn Tô Tử. Tô Tử nhìn Diệp Quân, lại nói: “Tôi xin lỗi...”
Rồi trở về phòng.
Mộc Uyển Du chần chừ đi đến, kéo tay áo hắn: “Hai người cãi nhau à?"
Diệp Quân nhìn cô cười: “Đi ngủ sớm đi”.
Mộc Uyển Du: “Cậu ấy khóc rồi”.
Diệp Quân im lặng.
Mộc Uyển Du do dự một hồi: “Tôi hỏi anh một câu, anh trả lời thật lòng được không?"
Diệp Quân tò mò: “Câu gì?"
Mộc Uyển Du: “Có phải... anh thích Tô Tử không?"
Diệp Quân sững ra: “Sao lại hỏi thế?"
Mộc Uyển Du: “Vì anh liều mạng cứu cậu ấy”.
Diệp Quân mỉm cười: “Nếu cô gặp nguy hiểm thì tôi cũng làm vậy thôi”.
Mộc Uyển Du: “Ngay cả chắn đạn cho tôi?"
Diệp Quân cười: “Chắn pháo còn được!"
Mộc Uyển Du chớp mắt, đoạn nở nụ cười ngọt ngào: “Nếu... Tôi nói nếu thôi nhé... Phải chọn giữa tôi và Tô Tử thì anh sẽ chọn ai?"
Diệp Quân thắc mắc: “Chọn cái gì mới được?"
Mộc Uyển Du cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Chọn làm bạn gái”.
Nói xong thì mặt đỏ rần rần, nhịp tim tăng tốc.
Diệp Quân cười phá ra: “Chọn hết!"
Mộc Uyển Du ngây ngẩn rồi nguýt hắn: “Có cái búa!"
Cô ấy xoay người muốn đi, nhưng như chưa hết giận mà quay lại đá hắn một cái, tức tối nói: “Anh cứ mơ đi! Tức chết tôi rồi!"
Nhìn Mộc Uyển Du hằm hè trở về phòng.
Diệp Quân tự hỏi.
Có nhiều bạn gái ở hệ Ngân Hà có phạm pháp không ta?