Tô Mục không cảm xúc nói: “Nếu thanh niên kia là người bình thường thật, tất nhiên tôi sẽ không ủng hộ, từ xưa đến nay vợ chồng nghèo hèn trăm sự buồn khổ. Nó không hiểu, những người lớn tuổi như chúng ta không thể không hiểu điều đó. Tất nhiên cũng không thể đối xử tệ với người ta, dù sao người ta cũng đã liều mạng cứu, nhà họ Tô nhất định nhớ mãi ơn nghĩa này”.
Ông ấy vừa nói vừa nhắm mắt lại: “Còn cuối cùng thế nào vẫn phải trải qua mới biết”.
…
Diệp Quân ở trong phòng đang nhắm mắt lại, cảm nhận cơn đau nhói ở bụng, hắn thầm quyết định sau khi hồi phục sẽ chăm chỉ rèn sức khỏe và tu kiếm đạo.
Bây giờ hắn đã có thể ngự kiếm bằng ý niệm, đáng tiếc duy nhất là nơi này có cấm chế khá mạnh, cứ luôn áp chế hắn.
Đối thủ thật sự của hắn là người đã bày bố cấm chế phong ấn cho nơi này.
Lúc này, Tô Tử bỗng bước vào, Diệp Quân mở mắt ra, Tô Tử mặc một chiếc áo len màu trắng rộng rãi, bên dưới mặc chiếc váy rộng màu đen, tóc dài xõa ngang vai, so với tính cách và sự gợi cảm trước đó thì bây giờ cô ấy trông dịu dàng hơn.
Tô Tử bước đến bên giường Diệp Quân ngồi xuống, cô ấy lấy quả táo đã gọt sẵn đưa cho Diệp Quân: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Diệp Quân nhận lấy quả táo, vừa bỏ lên miệng thì lại động đến vết thương ở ngực, hắn nhíu mày.
Tô Tử nói: “Để tôi”.
Cô ấy vừa nói vừa lấy quả táo đưa đến bên miệng Diệp Quân, Diệp Quân cắn một miếng rồi nói: “Tô Tử cô nương, cô biết mấy người hại cô là ai không?”
Tô Tử gật đầu: “Ông nội đã điều tra rồi, ông ấy sẽ giải quyết”.
Diệp Quân gật đầu cũng không nói gì thêm.
Tô Tử bỗng nói: “Trước đó tôi đã hỏi Uyển Du, cô ấy nói anh đến câu lạc bộ Vô Biên tìm người à? Anh muốn tìm ai? Có lẽ tôi có thể giúp anh”.
Diệp Quân vội nói: “Vô Biên Chủ”.
Vô Biên Chủ!
Tô Tử khẽ gật đầu: “Ừ, tôi nhớ rồi. Lát nữa tôi sẽ cho người đi nghe ngóng, xem thử câu lạc bộ Vô Biên này có ai là Vô Biên Chủ không”.
Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.
Tô Tử nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Anh không hận tôi sao?”
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tôi hận cô làm gì?”
Tô Tử cúi đầu xuống: “Anh đến câu lạc bộ Vô Biên tìm người nhưng tôi lại hiểu lầm anh… còn đuổi anh đi…”
Diệp Quân lắc đầu: “Chuyện này không trách cô, là vấn đề ở tôi, không nói rõ chuyện này”.
Tô Tử nhìn Diệp Quân khẽ nói: “Không giận thật à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không giận mà, hơn nữa cô giúp tôi nhiều như thế, mời tôi ăn cơm, còn mua quần áo cho tôi, tôi rất biết ơn cô”.