Tô Mục nhíu mày: “Chỉ là bạn thôi sao?”
Tô Tử gật đầu: “Vâng ạ”.
“Hồ đồ”.
Tô Mục hơi tức giận: “Chỉ là bạn mà người ta lại dùng cả mạng sống để cứu cháu hả?”
Tô Tử cạn lời.
Giải thích?
Cô ấy cũng không biết nên giải thích thế nào, vì cô ấy cũng không ngờ người đàn ông đó sẽ dùng cả mạng sống để cứu cô ấy, lẽ nào anh ta thích mình?
Không thể nào.
Dù sao cũng chỉ mới quen biết không lâu.
Vừa gặp đã yêu?
Hình như cũng không thực tế.
Tô Tử thầm thở dài, cảm thấy hơi phiền.
Tô Mục nhìn Tô Tử, thấp giọng thở dài: “Con bé này, cháu đừng tùy tiện nữa. Mấy năm nay cháu không yêu đương, ông nội cũng không ép cháu nhưng ông là người từng trải nên phải khuyên cháu một câu, nếu gặp được người mình thích thì nhất định phải nắm lấy, đánh mất mới hối hận thì đã muộn rồi”.
Tô Tử lắc đầu: “Ông nội, chúng ta vẫn nên nói việc chính đi. Điều tra được thân phận của đối phương chưa?”
Nghe thế, ánh mắt Tô Mục lóe lên tia sát khí lạnh băng: “Ngoài nhà họ Lý ra thì còn ai vào đây nữa?”
Nhà họ Lý!
Sắc mặt Tô Tử cũng trở nên u ám.
Ở thành phố Bạch Vân này, nhà họ Lý và nhà họ Tô trước giờ là đối thủ cạnh tranh, cô ấy không ngờ lần này đối phương lại to gan như thế.
Làm vậy là không màng quy tắc.
Tô Mục trầm giọng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cháu về nhà sống đi”.
Tô Tử do dự, sau đó nói: “Cháu sống bên ngoài”.
Tô Mục không vui lắm, Tô Tử nói: “Anh ta… anh ta sẽ bảo vệ cháu”.
Tô Mục nhíu mày.
Tô Tử lại nói: “Ông nội, nơi này giống một cái nhà giam, hơn nữa cháu và người phụ nữ đó…”
Nói đến người phụ nữ đó, sắc mặt cô ấy trở nên lạnh lùng.
Tô Mục thở dài: “Tùy cháu vậy”.
Tô Tử mỉm cười: “Cảm ơn ông”.
Tô Mục nói: “Đợi sau khi cậu ta khỏe hơn thì dẫn cậu ta đến gặp ông”.