Nếu không thể khôi phục thực lực thì phải nhanh chóng tu luyện được thực lực.
Nếu không lần sau gặp nguy hiểm, không thể cứ gọi cô cô váy trắng được mà nhỉ?
Lúc này Tô Tử bỗng bưng một bát mì vào, cô ấy bưng đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân vừa định ngồi dậy nhưng lại cảm thấy khá đau ở ngực, không thể động đậy.
Tô Tử do dự, sau đó nói: “Tôi đút cho anh”.
Diệp Quân hơi do dự: “Chuyện này…”
Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh có thể tự ăn được sao?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Vậy thì cảm ơn nhiều”.
Tô Tử gắp một đũa mì đưa đến miệng Diệp Quân, tay cô ấy khá run, có vẻ cô ấy cũng khá căng thẳng.
Cứ thế một người đút, một người ăn, không ai nói gì.
Ăn xong một bát mì, khuôn mặt Tô Tử đầm đìa mồ hôi lạnh.
Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.
Tô Tử gật đầu: “Anh cố gắng dưỡng thương đi”.
Nói xong cô ấy đi ra ngoài.
Tô Tử đến một căn phòng, trong phòng có một ông lão mặc đồ thời Đường. Trên trán và khóe mắt ông lão có nếp nhăn nhưng tinh thần ông ta rất dồi dào, đôi mắt sắc bén nghiêm nghị, ngồi đó bất động, cả người toát ra vẻ uy nghiêm.
Tô Tử nói: “Ông nội”.
Ông lão trước mặt chính là Tô Mục – người nắm quyền thực tế của tập đoàn Tô Thị.
Tô Mục nhìn Tô Tử: “Cậu ta đã cứu cháu à?”
Tô Tử gật đầu: “Vâng”.
Tô Mục bình tĩnh nói: “Vậy chúng ta phải cảm ơn người ta đàng hoàng”.
Tô Tử gật đầu: “Vâng”.
Tô Mục lại hỏi: “Bạn à?”
Tô Tử gật đầu: “Vâng”.
Tô Mục nhìn Tô Tử: “Bạn thế nào?”
Tô Tử sửng sốt, ông nội đã hiểu lầm. Cô ấy muốn giải thích nhưng lúc này Tô Mục lại nói: “Ông muốn gặp cậu ta”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!