Sau khi ra khỏi tập đoàn Tô Thị, Diệp Quân đứng bên ngoài thở dài.
Vô Biên Chủ!
Mẹ nó chứ, rốt cuộc ông muốn chơi trò gì đây?
Tại sao phụ nữ vừa nghe đến câu lạc bộ Vô Biên lại nổi giận như thế?
Hắn cạn lời thật rồi.
Ông mở lầu xanh à?
Vấn đề là Vô Biên Chủ tốt xấu gì cũng là một vị nhân vật tầm cỡ.
Diệp Quân không dám tin Vô Biên Chủ lại mở loại hình kinh doanh đó.
Diệp Quân thở dài, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khẽ nói: “Nhị Nha, Tiểu Bạch…”
Hắn vốn dĩ còn muốn dựa vào bản thân, nhưng hắn nhận ra hình như hơi khó khăn, cứ như thế này suốt sợ rằng bản thân mình sẽ đói chết mất.
Tồn tại ở thế giới này cũng rất khó khăn.
Một lúc sau, Diệp Quân khẽ lắc đầu rồi đi về phía đằng xa.
Hắn vẫn nhớ đường đến đây, bây giờ cũng chỉ có thể đi về, vì trên người hắn không còn một xu dính túi.
Cũng may trí nhớ còn tốt, nếu không sợ là thành ăn xin bên đường mất.
Chạng vạng tối.
Diệp Quân chậm rãi sải bước đi bên đường, tay hắn cầm một nhánh cây gỗ, hắn nhẹ nhàng vung nhánh cây trong tay.
Không có kiếm khí, cũng không có kiếm ý.
Kiếm!
Diệp Quân vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ.
Sau khi không có tu vi và năng lực, hắn bắt đầu xem xét lại kiếm đạo của mình.
Xác thịt!
Tu vi!
Không có hai thứ này, mình vẫn còn là kiếm tu sao?
Tất nhiên là phải.
Bản chất của kiếm là gì?
Lúc này Diệp Quân nghĩ đến cô cô váy trắng, cô cô váy trắng không có tu vi và xác thịt nhưng vung một nhát kiếm lên là có thể giết vô số Mệnh Vận Đại Đế trong tích tắc.
Kiếm là gì?
Kiếm nhất định phải dựa vào kiếm ý, cơ thể và tu vi sao?
Kiếm có thể thuần túy một chút không?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!