Tô Tử nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Mộc Uyển Du dừng một chút, sau đó nói: “Tô Tử, ngày mai mình có tiết dạy, không có thời gian, cậu dẫn anh ta đi mua đồ nhé, được không?”
Tô Tử im lặng một lúc, sau đó nói: “Được”.
Thật ra cô ấy không muốn nhưng vì để người đàn ông này nhanh chóng chuyển ra ngoài, cô ấy cũng chỉ đành đồng ý.
Diệp Quân nhìn Tô Tử, mỉm cười: “Cảm ơn nhiều”.
Tô Tử gật đầu, không nói gì.
Mộc Uyển Du bỗng kéo góc áo Diệp Quân, hỏi: “Anh… có biết bạn trai có nghĩa là gì không?”
Tô Tử lập tức nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân nhíu mày: “Chẳng phải có ý là bạn à?”
Mộc Uyển Du nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân do dự, sau đó hỏi: “Còn nghĩa khác nữa à?”
Mộc Uyển Du lắc đầu: “Không có nghĩa khác, là bạn bè đó”.
Diệp Quân gật đầu, tiếp tục ăn mì.
Mộc Uyển Du thầm thở dài, tên này thiệt tình…
Đêm khuya.
Diệp Quân nằm trên ghế sofa, ánh trăng rọi vào trên người hắn, khoác lên mình hắn một lớp áo bạc mỏng.
Diệp Quân nhìn đôi đũa trên bàn ăn ở đằng xa, im lặng hồi lâu, hai mắt mới chậm rãi nhắm lại, hai ngón tay phải hợp lại, sau đó nhẹ nhàng giơ lên, một chiếc đũa run rẩy bay ra nhưng rất nhanh lại rơi xuống.
Diệp Quân cong môi cười.
Kiếm đạo!
Không có tu vi, mình chẳng phải là kiếm tu sao?
Dĩ nhiên không phải.
Mất đi tất cả, kiếm lại càng thuần túy hơn.
Phàm!
Cái gì là phàm?
Lúc trước đó mình được gọi là phàm sao?
Không!
Bây giờ mình như vậy mới gọi là phàm, bình thường, đơn giản, bình phàm thật sự.
Mất hoàn toàn tu vi thì thế nào?
Mất hết cảnh giới thì có ra sao?
Cùng lắm thì làm lại lần nữa.
Không phá thì không xây được.
Tu lại kiếm đạo!
Thế gian đã có Tứ Kiếm, Tứ Kiếm như bốn tòa nhà cao tầng không thể với tới, hà tất gì mình phải đi theo bước chân của họ?