Diệp Quân nhíu mày: “Nơi đó làm sao?”
Ông lão nhìn Diệp Quân, sắc mặt hết sức cổ quái: “Cậu chưa từng tới đó?”
Diệp Quân lắc đầu.
Ông lão cười khùng khục, nói: “Chỗ đó chơi vui lắm…”
Diệp Quân liếc nhìn ông ta: “Tôi chỉ định tới tìm người quen”.
Ông lão vẫn tiếp tục cười cười: “Tôi hiểu mà, đi vào trong đó, ai mà chẳng tìm người quen, đàn ông cô đơn tịch mịch, tôi cũng là người từng trải, tôi hiểu”.
Diệp Quân nhíu mày, cái câu lạc bộ Vô Biên này rốt cuộc là cái quỷ gì?
Không muốn nghĩ nhiều, Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, bắt đầu nghỉ ngơi.
Diệp Quân khôi phục rất nhanh, hôm sau đã có thể xuống giường đi thong thả vài bước, nhưng hắn cũng hơi lo lắng, vì sáng nay, Mộc Uyển Du không tới.
Cô gái đó không tới thì hắn ăn gì bây giờ?
Không có cơm ăn!
Trên giường bệnh, Diệp Quân lặng lẽ thở dài trong lòng, hắn chưa từng tưởng tượng ra, lại có một ngày mình phải chịu đói.
Không thể cứ nhịn mãi được.
Diệp Quân chợt ngẩng đầu nhìn sang phía ông lão giường bên, vừa rồi hắn có thấy, thức ăn của ông lão này rất phong phú.
Thấy Diệp Quân nhìn sang, ông lão cười hỏi: “Đói rồi?”
Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối…”
Ông lão ngắt lời hắn: “Cậu chờ chút”.
Nói đoạn, ông ta lấy một vật gì đó ra vẩy vẩy ngón tay rồi bấm bấm.
Diệp Quân nghi hoặc nhìn ông ta, nhưng lát sau, có một người đàn ông xách một hộp cơm đi vào phòng, đặt hộp cơm xuống trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân liếc nhìn ông lão giường bên, chân thành nói: “Cảm ơn”.
Lúc này, thiện cảm của Diệp Quân dành cho ông lão đã tăng vèo vèo.
Ông lão chỉ cười bảo: “Một bữa cơm thôi mà”.
Diệp Quân vừa ăn vừa hỏi: “Xin hỏi phải xưng hô với tiền bối thế nào?”
Ông lão cười nói: “Một bữa cơm mà thôi, không cần để ý… Hà hà!”
Diệp Quân gật đầu, trò chuyện với ông lão một lát, hắn đã có đôi chút hiểu biết về nơi này.
Nơi hắn đang ở là thành phố Bạch Vân thuộc Kiềm Tỉnh của Hoa Hạ, Hoa Hạ có mười hai tỉnh, còn về Ngân Hà Tông, ông lão này hoàn toàn chưa từng nghe nói tới.
Điều này làm Diệp Quân rất lấy làm nghi hoặc.
Ngân Hà Tông ở ngay hệ Ngân Hà mà!