Diệp Quân nhìn cô ấy: “Nhà tôi ở vũ trụ Quan Huyên, tôi là vua của vũ trụ Quan Huyên, hệ Ngân Hà này cũng là của nhà tôi, lần này tôi tới đây là để kế thừa hệ Ngân Hà”.
Nghe Diệp Quân nói xong, cô gái rơi vào trầm mặc, cuối cùng, cô ấy thở dài thật khẽ, lòng áy náy vô cùng, vết thương của người này có vẻ nặng đây!
Ông lão nằm ở giường bên chợt nói với qua: “Đưa đến bệnh viện tâm thần đi”.
Diệp Quân liếc nhìn ông lão, ông lão cũng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy thương hại, như là muốn nói: cậu hết thuốc chữa rồi.
Diệp Quân không nói gì.
Cô gái lại bảo: “Anh còn nhớ rõ nhà anh ở đâu không? Hoặc là cho tôi một phương thức liên lạc, tôi liên hệ với người nhà anh”.
Phương thức liên lạc?
Diệp Quân trầm mặc.
Liên lạc cái quỷ gì!
Hắn hoàn toàn không biết làm thế nào để liên hệ với Nhị Nha và Tiểu Bạch.
Rơi vào tình thế bất đắc dĩ, Diệp Quân đành thở dài, lắc đầu: “Không biết”.
Cô gái lặng im không nói, xem ra, thương tích rất nặng cho nên khiến người này mất một phần ký ức rồi.
Làm sao đây?
Cô gái lâm vào băn khoăn khó xử.
Cứ thế bỏ đi?
Cô ấy cảm thấy làm như vậy thì lương tâm sẽ cắn rứt, bởi vì hiện giờ Diệp Quân đang bị thương nặng, nếu không có người chăm sóc, một mình ở bệnh viện sẽ rất khổ sở.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô nương, có thể cho tôi mượn chút tiền không?”
Cô gái ngừng suy nghĩ miên man, nhìn Diệp Quân: “Vay tiền à?”
Diệp Quân gật đầu.
Hắn nghĩ, đi tới nơi này, để bảo đảm thì vẫn phải có ít tiền trong tay mới được, bởi vì hiện giờ hắn là một người bình thường.
Không chỉ tu vi bị phong ấn mà năng lực đặc thù của thân thể cũng đã hoàn toàn bị phong lại.
Vậy có nghĩa là, hiện giờ hắn không khác gì một người bình thường, hơn nữa, cũng sẽ đói sẽ khát.
Như thế thật không quen nổi!
Diệp Quân âm thầm thở dài trong lòng, rồi lại không nhịn nổi, buột miệng mắng ra: “Rốt cuộc là đồ quỷ thiếu đạo đức nào gây ra chuyện đó! Lại đi phong ấn toàn bộ ngôi sao màu xanh…”
Nghe thấy Diệp Quân muốn vay tiền, cô gái kia do dự một chút rồi hỏi: “Anh muốn mượn bao nhiêu?”
Diệp Quân nói: “Cho tôi mượn một trăm triệu đi”.
Cô gái tức thì tròn mắt lên: “Một trăm triệu?”
Diệp Quân gật đầu: “Xong việc tôi trả lại cô gấp mười”.
Cô gái trầm mặc, nhìn Diệp Quân, sắc mặt hết sức cổ quái.
Diệp Quân cũng nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: “Tôi nói thật, tôi không giống như cha tôi, tôi không lừa ai bao giờ”.
Cô gái vẫn im lặng nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân không cố gắng thuyết phục thêm.
Cô gái kia đột nhiên nói: “Hay anh cứ an tâm ở lại đây dưỡng thương đi đã, đừng vội, bác sĩ nói tình hình của anh không nghiêm trọng lắm, chỉ cần một thời gian ngắn là khôi phục thôi. Tôi… tôi còn phải đi học, mai tôi quay lại thăm anh sau nhé”.
Nói đoạn, cô ấy định quay người ra khỏi phòng.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên túm lấy tay cô ấy, cô gái sửng sốt nhìn hắn. Diệp Quân do dự giây lát rồi nói: “Tôi đói bụng”.
Cô gái ngây ra, sau đó vội bảo: “Anh chờ chút nha”.
Nói xong, cô ấy vội bước ra cửa.
Diệp Quân thở dài khe khẽ, hắn thử khôi phục tu vi nhưng vẫn không có bất cứ tác dụng gì.
Dù có vận hành Đạo Ấn cũng không thu được gì, Đạo Ấn như thể đã biến mất rồi.
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, lòng âm thầm đánh giá tình hình.
Đây là cấm chế do chủ nhân bút Đại Đạo để lại sao?
Hắn nghĩ tới chủ nhân bút Đại Đạo trước tiên là vì ông già điên đó cũng thường xuyên làm loại chuyện này, vẽ phong ấn khắp nơi.