Vĩnh Sinh Đại Đế im lặng nhìn nàng ta.
Từ Nhu cười: “Chúc mừng ông đã khôi phục được ít nhất sáu phần công lực”.
Vĩnh Sinh Đại Đế không hề nhiều lời, giơ tay tung nắm đấm.
Từ Nhu cũng đáp trả y hệt.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên, Từ Nhu bị đẩy đi nghìn trượng.
Vĩnh Sinh Đại Đế không hề nhúc nhích.
Ông ta nhìn lên: “Ta đánh giá thấp ngươi rồi”.
Từ Nhu cười cười: “Vĩnh Sinh Đại Đế, ta nghe nói ông chưa từng bại trận một lần nào ở thời đại văn minh Vĩnh Sinh, điều này là thật sao?"
Ông ta nhìn lại: “Chính ngươi xúi giục Tịnh Thần đến hệ Ngân Hà? Đúng là lòng dạ độc ác”.
Từ Nhu cười: “Chẳng phải văn minh Vĩnh Sinh và Chân Vũ Trụ vốn là kẻ địch sao?"
Vĩnh Sinh Đại Đế gật đầu: “Cũng phải, đã là kẻ địch thì dùng âm mưu quỷ kế cũng là thường”.
Từ Nhu cong môi: “Thuộc hạ dưới trướng gần như chết hết, ấy vậy mà ông chẳng tỏ ra thương xót gì”.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhàn nhạt nói: “Một mình ta đã là một thế lực, một thời đại!"
Từ Nhu: “Theo ta được biết, cả đời ông chỉ thua một mình chủ nhân bút Đại Đạo. Có được sức mạnh này đương nhiên đáng để kiêu ngạo, nhưng thời thế thay đổi rồi, Vĩnh Sinh Đại Đế à. Bây giờ đã có những người mạnh đến mức ông không thể tưởng tượng được”.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhếch mép: “Ngươi nói con ả mặc váy trắng kia?"
Từ Nhu gật đầu: “Phải”.
Vĩnh Sinh Đại Đế phá ra cười: “Ngươi muốn khích tướng ta đi tìm ả?"
Từ Nhu: “Đúng là vậy, ta muốn xem rốt cuộc là ông lợi hại hơn, hay nàng Thiên Mệnh kia lợi hại hơn”.