Hai người cùng nhau lên đường, Từ Nhu đi trước một quãng xa, không cho Diệp Quân có cơ hội thấy vẻ mặt mình.
Diệp Quân phá vỡ im lặng: “Từ Nhu tỷ, Từ Kính...”
Đối phương không đáp lời.
Diệp Quân: “Có thể cho ta biết tin gì không?"
Từ Nhu lắc đầu: “Không có gì đáng nói. Chừng nào đến lúc, ta sẽ đưa ngươi đi gặp”.
Diệp Quân mừng ra mặt: “Thật sao?"
Từ Nhu gật đầu: “Ta không thường nói dối”.
Làm Diệp Quân không khỏi liếc xéo sang. Không nói dối? Có mà nói dối quen miệng nhất trong mấy tỷ muội các người thì có.
Từ Nhu tiếp tục: “Phần lớn đạo nguyên Đại Đạo và sức mạnh Chân Thần hiện đang tích tụ trong cơ thể ngươi sau khi bị hấp thụ. Ngươi cần một trận chiến để kích thích chúng nó xuất hiện”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Từ Nhu lại nói: “Cường hóa thân xác rồi, uy lực trong võ kỹ của ngươi cũng sẽ càng mạnh hơn. Có còn nhớ võ kỹ mà đại tỷ để lại cho ngươi không?"
Diệp Quân gật đầu: “Nhớ. Vạn Cổ Tuế Nguyệt”.
Từ Nhu gật gù: “Võ kỹ này có uy lực rất cao, thích hợp với quá trình tu luyện hiện tại của ngươi. Nhưng kiếm đạo với ngươi mới là cốt yếu, còn thân xác hay Võ Thần chỉ để hỗ trợ. Ngươi phải lấy kiếm đạo làm chủ, hai cái kia là phụ, đừng có bỏ gốc lấy ngọn”.
Nói rồi, nàng ta vươn tay, gọi một quyển trục xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Hắn hỏi: “Đây là gì?"
Từ Nhu: “Là tâm đắc khi tu luyện Vạn Cổ Tuế Nguyệt, do ta... đại tỷ ta biên soạn năm xưa, sẽ giúp được ngươi”.
Diệp Quân liếc nhìn một cái rồi thu quyển trục về.
Từ Nhu lại nói: “Ngươi không cần lo lắng cho vũ trụ Quan Huyên, bên ấy tạm thời không có gì, cứ chuyên tâm tu luyện ở đây là được”.
Diệp Quân hạ giọng: “Nhưng Vĩnh Sinh Đại Đế..”.
Từ Nhu: “Ta sẽ giải…”
Nàng ta khựng lại, cười nói: “Bây giờ ngươi có nghĩ mấy thứ này cũng không được gì, trước tiên cứ tập trung tu luyện đi, xem có thể chứng đạo Đại Đế bằng cách chiến đấu hay không”.
Chứng đạo Đại Đế bằng cách chiến đấu!
Diệp Quân gật gù: “Được”.
Từ Nhu nói đúng, việc cần kíp trước mắt là gia tăng sức mạnh, bởi vì từ ngày chủ nhân bút Đại Đạo bị Thanh Nhi cô cô trấn áp, hắn phát hiện thế đạo ngày càng rối loạn.
Tuy Đại Đế và thần linh vũ trụ không nhiều như mây nhưng cũng không ít.
Hắn đã ổn định lại tâm tính rồi. Kẻ địch của hắn không phải là thế hệ trẻ mà là thế hệ trước, là những lão quái vật đã sống mấy chục triệu năm.
Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Nếu có thể thì hắn cũng chả muốn nhận tổ quy tông nhanh đến vậy. Cứ tưởng sẽ đạt đến đỉnh cao nhân sinh, ai dè suýt nữa điên luôn.
Từ ngày Diệp tộc xuất hiện, hắn đã chiến đấu đến sắp điên rồi.